Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 389




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Hoặc nói hăng say, thấy tôi vẫn không lên tiếng thì lập tức khó chịu, hỏi tôi có nghe thấy hắn ta nói gì không, đây đều là những gì mà Liễu Long Đình muốn hắn ta dặn dò tôi, tôi đừng quên. Tôi ngẩng đầu nhìn Hoặc, không trả lời câu hỏi của hắn ta, thấy vẻ mặt hắn ta tràn đầy sung sướng vì sắp thành công, tôi bèn hỏi: “Vu là huynh đệ của các anh, các anh kết phường với người ngoài gài bẫy anh ấy, chẳng lẽ trong lòng không cảm thấy áy náy sao?”

Nghe tôi nhắc tới hai chữ áy náy, Hoặc biến thành nguyên hình trước mặt tôi, thân thể tối đen, trông như một cục bùn mọc ra tứ chi, hoặc là giống thân thể người đã thối rữa, đứng trước mặt tôi nói: “Áy náy? Áy náy là cái gì? Ta đang giúp cô với Liễu Long Đình, sao cô lại suy xét đến ta? Chẳng lẽ là có cảm giác với ta?”

Hoặc nói bằng giọng rất hèn hạ, hơn nữa còn vừa nói vừa thò tay muốn nắm cằm tôi. Dáng vẻ của hắn ta khiến tôi ghê tởm, vì thế đẩy tay hắn ra, nói với hắn rằng nếu còn không thành thật thì tôi sẽ cho hắn đi gặp Diêm vương.

“Hừ, huynh đệ bọn ta sống trên đời này, mỗi người bọn ta gặp đều là Diêm Vương, bọn ta cũng là yêu quái tu hành, tại sao lại khinh thường bọn ta? Chẳng những yêu quái bên ngoài khinh thường bọn ta mà ngay cả Vu cũng vì một người đàn bà mà cố gắng che giấu dáng vẻ vốn có của mình, muốn phân rõ giới hạn với huynh đệ bọn ta. Cậu ta sợ bọn ta làm hại cô, tìm cô trả thù, sợ bọn ta ra ngoài hại người, bôi nhọ thanh danh Thần Núi của cậu ta nên mới phong ấn bọn ta trong kết giới. Suốt hai ngàn năm, cô có biết mấy vạn ngày đêm, mấy huynh đệ bọn ta trốn trong kết giới nho nhỏ đã sống sót như thế nào không? Cứ cách mười năm, cậu ta chỉ cho bọn ta một đứa con gái nhỏ tuổi để bọn ta ăn ngon một bữa, nhưng không hề đủ. Bọn ta là yêu quái, chỉ có giết người uống mau thì mới có thể tăng cường pháp lực, mới không bị ức hiếp. Bọn ta không may mắn bằng cậu ta, làm Thần Núi rồi lại được làm giáo chủ, còn bọn ta vẫn là yêu quái xấu xí, ngay cả thân thể cũng không có!”

Nói tới đây, Hoặc rất kích động, nở nụ cười âm u nói: “Cho nên ta không sợ nói cho cô biết, huynh đệ bọn ta đều rất hận cậu ta. Cậu ta trèo lên càng cao thì bọn ta lại càng hận.

Vị trí của cậu ta là nhờ sự hy sinh của mấy huynh đệ, còn bọn ta thì sao? Bọn ta chẳng có gì hết, cho nên thấy cậu ta xui xẻo, thấy cậu ta thống khổ, bọn ta còn vui hơn bất cứ ai!”

Quả thực là ma quỷ. Tôi vốn cho rằng họ chỉ là huynh đệ quái gở của Thần Núi, nhưng đảm huynh đệ quái gở này lại đều giấu kín lưỡi dao trong lòng nhằm vào Thần Núi, đổ hết mọi thất bại của mình lên đầu Thần Núi, chỉ muốn đâm chết Thần Núi. Tôi không rõ tại sao Liễu Long Đình lại biết được tâm tư của đám huynh đệ ác độc này, vậy mà còn cứu chúng ra ngoài để chúng làm loạn! Lúc trước tôi cho rằng mình trăm phương ngàn kế gài bẫy Thần Núi đã đủ xấu xa, nhưng khi nghe Hoặc nói xong, tôi cảm thấy kế hoạch của mình như con nít chơi đồ hàng, sau lưng tôi là một đám ma quỷ hung ác hơn nhiều.

“Anh nói với tôi nhiều như thế, không sợ tôi đi báo cho Thần Núi để họ đề phòng các anh sao?” Tôi cười lạnh hỏi Hoặc.

Hoặc cũng không để ý tới chuyện này, cũng bắt chước tôi cười lạnh nói: “Cô không dám, cũng không thể, Liễu Long Đình còn chờ cô khải hoàn trở về. Cậu ta vì cô mà giết anh trai mình, thế nên mới mất hết pháp lực, yếu tới mức không thể bảo vệ người nhà của mình, lúc này cô lại ham hưởng lạc đi theo Vu, cô cho rằng cô phản bội Liễu Long Đình thì sẽ có kết cục gì? Chỉ cần cậu ta thẳng thắn kế hoạch cho Vu thì lúc đó cô sẽ không còn người thân, yêu đương là vì lừa gạt tình cảm của cậu ta, còn muốn giết cô, Liễu Long Đình cũng sẽ vì cô phản bội mà không chấp nhận cô. Nếu cô thông minh thì biết mình đã không còn sự lựa chọn nào khác, con đường của cô đã bị định sẵn, muốn sống sót thì cứ đi theo con đường mà Liễu Long Đình đã sắp đặt, vậy thì sẽ tốt cho tất cả mọi người.”

Chuyện lập mưu kế đối phó với Thần Núi là do chính tôi đồng ý, nhưng chuyện phát triển đến bây giờ, tôi lại vì chuyện này mà khổ sở. Tôi có một thân pháp lực mà cuối cùng vẫn chỉ là hàng hóa, không có quyền lựa chọn. Tôi cảm thấy đau buồn đơn giản là vì tôi đã nảy sinh tình cảm với Thần Núi. Ban đầu tôi không biết gì về Thần Núi, chỉ muốn lấy lại đôi mắt của mình là xong, nhưng bây giờ thì khác, tôi biết anh ta không tàn bạo như bề ngoài, anh ta khoác từng lớp áo giáp cho mình đơn giản chỉ là vì muốn bảo vệ bản thân, nhưng bây giờ anh ta đã cởi áo giáp, bại lộ mọi nhược điểm của mình, người anh ta quan tâm nhất lại đều nghĩ mọi cách lợi dụng nhược điểm của anh ta để hãm hại anh ta, cuối cùng chắc chắn sẽ hỏng bét.

“Vu sắp trở lại rồi, ta nói với cô cô có nghe thấy không hả?” Hoặc lại giục tôi. Mặc dù tôi không muốn đáp lại hắn ta, nhưng nhất thời không tìm được cách giải quyết khác, chỉ có thể ừ một tiếng, kêu hắn ta mau cút đi.

Hoặc vốn định rời đi, nhưng nghe giọng điệu của tôi thì lại âm trầm nói một câu: “Cô cũng chẳng có gì đâu mà vênh mặt. Cô yên tâm, kiếp trước cô nợ tính mạng của huynh đệ bọn ta, kiếp này ta sẽ cho cô trả đủ. Nói rồi hắn ta mới đi ra ngoài.

Sau khi Hoặc biến mất không lâu, cửa bị mở ra, tôi nhanh chóng nằm lên giường đắp chăn, Thần Núi đi vào. Bây giờ cũng sắp tới chín giờ, Thần Núi thấy tôi còn nằm trên giường thì lại gần chiếc giường, ngồi xuống mép giường, cũng không nói gì mà khom lưng thò vào trong chăn, cách quần áo thọc lét tôi. Tôi không nhịn được lắc người cười điên cuồng, muốn túm tay Thần Núi kêu anh ta đừng lộn xộn, coi chừng tôi cười dữ quá làm dâu chảy hết ra ngoài.

Tôi vừa nói xong thì Thần Núi túm hai tay của tôi, nửa người trên đè lên người tôi, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thấy anh ta vẫn nhìn tôi, mím môi mỏng không nói gì. Thấy Thần Núi bỗng nhìn mình, tôi thầm nghĩ có phải Thần Núi cảm thấy mình nói chuyện quá thô tục không? Vì thế tôi hỏi: “Có phải lúc nãy tôi đã nói câu gì thô lỗ không?”

“Hửm? Câu gì?” Thần Núi dịu dàng hỏi tôi. Câu hỏi của anh ta khiến tôi xấu hổ, chỉ phải kiên trì lặp lại câu nói vừa rồi một lần. Không ngờ tôi vừa nói xong thì Thần Núi lại nở nụ cười, rút tay ra khỏi ổ chăn, nhéo má tôi nói: “Đó không phải là lời thô lỗ gì hết, cô thích thì cứ nói đi.”

Thấy vẻ mặt ôn hòa như ngọc của Thần Núi, khác hẳn với dáng vẻ

chapter content



chapter content