Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 382




Nghe Liễu Liệt Vân nói mấy ngày nay Liễu Long Đình không tỉnh táo, trái tim tôi nhất thời lạnh buốt.

Chung quy chuyện này tôi làm theo ý anh ấy, bây giờ tôi muốn hỏi thử xem anh ấy có thể sử lại không, nếu anh ấy không tỉnh táo thì tôi chỉ còn cách trở về thần phủ, tiếp tục đeo mặt nạ trước mặt Thần Núi.

Chẳng qua tôi vẫn gật đầu với Liễu Liệt Vân, đi ra sân sau.

Kiều Nhi cũng muốn đi cùng tôi, nhưng Liễu Liệt Vân giữ cô bé lại, nhét quả nho vào miệng cô bé, kêu ra ngoài sân chơi với Long Đằng đi.

Lúc tôi đi ra sân sau thì thấy lúc này Liễu Long Đình đang im lặng ngồi trong định nghỉ mát, tựa lưng vào lan can, ngửa đầu để lộ gương mặt trắng nõn tinh xảo.

Lúc trước tôi còn sợ cứ đi theo Thần Núi thì sớm muộn gì cũng sẽ quên Liễu Long Đình, dù sao lòng người đều là bằng thịt, có cảm động thì sẽ trả giá tình cảm, cho dù tình cảm đó không phải là yêu, nhưng bây giờ thấy gió nhẹ vỗ về gương mặt Liễu Long Đình, trong lòng tôi lại tràn đầy anh ấy, anh ấy nhắm mắt lại, không hề nhận thấy tôi đã đến, gương mặt kia trông còn xinh đẹp hơn trước, chiếc cổ lộ ra từ quần áo trắng nõn đến trong suốt, giống như điêu khắc bằng ngọc.

“Long Đình” Tôi kêu Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình không lên tiếng.

Tôi đi về phía anh ấy, vươn tay đặt lên cổ anh ấy, giống như sờ lên một khối ngọc dương chi thượng hạng, xúc cảm trơn mịn lạnh lẽo.

Thấy anh ấy nhàn nhã như vậy, tôi nhất thời buồn bực, anh ấy kêu tôi đi đầu trí đầu dùng với Thần Núi, còn chính mình thì ở nhà thanh nhàn không có việc gì, sao anh ấy không đi mê hoặc Thần Núi đi? Không chừng Thần Núi còn thích long dương, anh ấy tự lấy đôi mắt giải chú cho mình có phải hơn không? Chẳng qua mắng thì mắng, nghĩ tới Liễu Long Đình giết cả anh trai mình để tôi có thể sống sót, tôi lại rất có lỗi với anh ấy, chỉ riêng điểm này thì bất kể sau này thế nào, tôi đều sẵn lòng vĩnh viễn ở bên anh ấy.

Nhưng tôi kêu Liễu Long Đình mà anh ấy không đáp lại tôi, tôi đặt tay lên cổ anh ấy cũng không nhúc nhích, vất vả lắm tôi mới được ra ngoài gặp anh ấy, anh ấy còn vắng vẻ tôi như vậy, tôi lập tức giơ tay lên muốn cho anh ấy một cái tát.

Nhưng khi vừa giơ tay thì Liễu Long Đình nhắm mắt lại, không cần nhìn đã bắt được tay tôi, sau đó đặt trước ngực mình nói: “Em mới tới đã muốn đánh tôi, có phải em coi trọng Thần Núi nên mới ác với tôi không?” Nghe Liễu Long Đình nói vậy, chắc là đã có ký ức trước kia, chẳng qua thân thể vẫn còn một tia pháp lực đủ để anh ấy giữ hình người, chút pháp lực ấy đều không đủ để anh Lấy rời khỏi núi Trường Bạch.

“Anh nói bừa gì vậy.

Em có chuyện muốn hỏi anh.”

Nói ngắn gọn, tôi cũng sợ ở nhà họ Liễu quá lâu sẽ khiến Thần Núi nghi ngờ.

Liễu Long Đình mở mắt nhìn tôi, nói: “Tôi biết em muốn hỏi gì, nhưng chỉ có cách này thì em mới lấy lại được đôi mắt.

Em yên tâm, chúng ta sẽ nhanh chóng lấy lại đôi mắt.”

“Nhưng… nhưng làm vậy thì có quá tàn nhẫn không?” Tôi hỏi Liễu Long Đình, dù gì Thần Núi cũng chưa từng hại tôi, trước kia anh ta đối xử với tôi như vậy đều là vì kiếp trước tôi làm hại anh ta.

Nghe tôi nói vậy, Liễu Long Đình đứng thẳng lưng, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi: “Em đau lòng anh ta?” Không phải em đau lòng, em chỉ cảm thấy nếu chúng ta có cách khác thì đổi sang cách khác.”

Tôi giải thích với Liễu Long Đình.

Lúc Liễu Long Đình hỏi câu này, tôi bỗng cảm thấy giữa chúng tôi đã bắt đầu có mùi thuốc súng.

“Chỉ có cách này.

Em yên tâm, tôi sẽ an bài hết mọi thứ cho em, hôm nay em có thể xuống dưới gặp tôi cũng là vì hôm qua Thần Núi gặp Long Đằng, tôi cố ý kêu Long Đằng lộ ra chuyện em muốn lấy đôi mắt, không thì chỉ dựa vào mình em, một khi bị anh ta nhìn thấu, em sẽ không có cơ hội xoay người, còn nếu là người khác nói, anh ta yêu em nên rồi cũng sẽ cho em thứ em muốn, chẳng qua là thời gian dài hay ngắn mà thôi.

Hiện giờ việc chúng ta cần làm là rút ngắn thời gian, để anh ta giao đôi mắt cho em sớm hơn.”

Tôi vốn định tìm Liễu Long Đình thương lượng, nhưng Liễu Long Đình lại cho tôi một kế hoạch không thể phản bác.

Tôi không biết là tôi thay đổi hay là Liễu Long Đình thay đổi, tôi cứ thấy lần này chúng tôi gặp nhau không còn chút tình cảm ngày xưa, chỉ có kế hoạch hoàn thành được hay không.

Hoàn thành kế hoạch là chuyện quan trọng nhất bây giờ.

Nghe Liễu Long Đình nói xong, tôi im lặng thật lâu, gật đầu rồi nói với Liễu Long Đình tôi đã biết, sau đó nói với anh ấy rằng tôi đi về.

Môi Liễu Long Đình khẽ nhúc nhích, có lẽ là muốn giữ tôi ở lại thêm một lát, nhưng vì thứ gì đó mà tôi không biết nên không nói thành lời, đổi đề tài khác: “Bây giờ tôi không tiện đưa em đi, lát nữa trên đường về, tôi an bài mấy người giúp đỡ, em trở về thì cũng nhân tiện mang họ về đi.

“Người giúp đỡ gì?” Tôi quay lại hỏi Liễu Long Đình.

Thấy tôi nghi hoặc, Liễu Long Đình mới nở nụ cười, nói: “Lúc đó em sẽ biết.”

Anh ấy cố ý thừa nước đục thả câu, tôi cũng không hỏi tiếp.

Lúc ở đại sảnh chào tạm biệt Liễu Liệt Vân, Liễu Liệt Vân không nhịn được hỏi mấy câu về Thần Núi, hỏi lúc này anh ta khỏe không? Nghe nói giáo chủ phu nhân đã chết, hy vọng anh ta đừng quá đau buồn, sau đó có hỏi tôi tiện không, nhét mấy đôi giày mà cô ấy làm cho tôi, kêu tôi mang cho Thần Núi giúp cô ấy.

Thấy Liễu Liệt Vân một lòng khổ tâm vì Thần Núi, trong lòng tôi càng thêm áy náy bất an.

Lúc này tôi thật sự bội phục Liễu Long Đình, có thể vì kế hoạch mà đưa người yêu của mình đến bên cạnh người đàn ông mà chị gái mình thích, anh ta còn có thể bình tĩnh như vậy, tôi đều nghi ngờ anh ta có nghĩ tới cảm nhận của tôi, cảm nhận của Liễu Liệt Vân hay không.

Nghe Liễu Long Đình nói xong, tôi im lặng thật lâu, gật đầu rồi nói với Liễu Long Đình tôi đã biết, sau đó nói với anh ấy rằng tôi đi về.

Môi Liễu Long Đình khẽ nhúc nhích, có lẽ là muốn giữ tôi ở lại thêm một lát, nhưng vì thứ gì đó mà tôi không biết nên không nói thành lời, đổi đề tài khác: “Bây giờ tôi không tiện đưa em đi, lát nữa trên đường về, tôi an bài mấy người giúp đỡ, em trở về thì cũng nhân tiện mang họ về đi.

“Người giúp đỡ gì?” Tôi quay lại hỏi Liễu Long Đình.

Thấy tôi nghi hoặc, Liễu Long Đình mới nở nụ cười, nói: “Lúc đó em sẽ biết.”

Anh ấy cố ý thừa nước đục thả câu, tôi cũng không hỏi tiếp.

Lúc ở đại sảnh chào tạm biệt Liễu Liệt Vân, Liễu Liệt Vân không nhịn được hỏi mấy câu về Thần Núi, hỏi lúc này anh ta khỏe không? Nghe nói giáo chủ phu nhân đã chết, hy vọng anh ta đừng quá đau buồn, sau đó có hỏi tôi tiện không, nhét mấy đôi giày mà cô ấy làm cho tôi, kêu tôi mang cho Thần Núi giúp cô ấy.

Thấy Liễu Liệt Vân một lòng khổ tâm vì Thần Núi, trong lòng tôi càng thêm áy náy bất an.

Lúc này tôi thật sự bội phục Liễu Long Đình, có thể vì kế hoạch mà đưa người yêu của mình đến bên cạnh người đàn ông mà chị gái mình thích, anh ta còn có thể bình tĩnh như vậy, tôi đều nghi ngờ anh ta có nghĩ tới cảm nhận của tôi, cảm nhận của Liễu Liệt Vân hay không.

Vừa rồi ở trước mặt Liễu Long Đình và Liễu Liệt Vân, mặc dù tôi còn hơi khó chịu, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, tôi sợ vẻ khổ sở của mình sẽ tăng thêm gánh nặng cho họ, nhưng vừa bước ra cổng nhà họ Liễu, nước mắt của tôi lại không nhịn được rơi xuống.

Tôi cũng không biết mình khóc vì điều gì, chỉ cảm thấy rất khổ sở, còn khổ sở cái gì thì chắc là vì Liễu Long Đình không cố kỵ cảm nhận của tôi, sau này có lẽ cả đời chúng tôi đều sẽ không thoải mái.

Trên đường mấy tiện gia bảo vệ tôi trở lại thần phủ, tôi bỗng thấy Mãng Ngân Hoa ngồi trên tảng đá ven đường.

Thấy hiệu của chúng tôi đuổi tới, cô ta quay đầu về phía chúng tôi một cách cứng đờ.

Trong lúc nhất thời, tôi đều cho rằng mình nhìn nhầm, vội chớp mắt.

Khi mở mắt ra, Mãng Ngân Hoa vẫn ngồi trên tảng đá ven đường, tư thế rất quái dị, cứ như có thứ gì đó chống đỡ thân thể cô ta đứng thẳng.

“Đi nhìn xem đó có phải là Mãng Ngân Hoa không?” Đám tiện gia bên cạnh tôi cũng thấy Mãng Ngân Hoa ngồi ven đường, bèn nâng tôi đến đó.

Chẳng qua khi chúng tôi còn chưa tới gần thì Mãng Ngân Hoa bỗng đứng dậy, động tác cứng đờ đi về phía tôi như rối gỗ, miệng phát ra tiếng kêu the thé: “Nữ Hi… Bạch Tô.”

Giọng nói này vô cùng quen tai, cứ như tôi từng nghe thấy ở đâu đó.

Đám tiện gia bên cạnh thấy Mãng Ngân Hoa đi về phía tôi thì lập tức bảo vệ trước kiệu, ngăn cản Mãng Ngân Hoa đi tới.

“Mãng Ngân Hoa, sao cô còn chưa chết?!” Tôi thử hỏi thi thể Mãng Ngân Hoa.

“Con đàn bà thối này đã chết từ lâu rồi.

Các huynh đệ bọn ta không có thân xác, không thể hiện thân trước mặt các cô, cho nên mượn thi thể của con đàn bà thối này dùng một chút. Lần này bọn ta tới đây là để giúp cô, cô quay về kêu Vu tới đây, nghênh đón ta hãnh diện về thần phủ, sau này chúng ta chính là người cùng hội cùng thuyền”