Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 372




**********

Chương 372: Suy đoán hung thủ thực sự Nghe thấy tôi hoảng sợ kêu la, Thần Núi mở mắt ra, nhưng chẳng buồn liếc nhìn tôi, đứng dậy đi về phía cửa sổ, quay lưng về một phía tôi nói: “Tôi còn chưa lưu lạc đến mức thấy nữ nhân là muốn ngủ” Tiên sư, anh ta nói gì thế hả? Anh ta không làm gì tôi thì sao quần áo của tôi lại biến mất? Chẳng lẽ lại là tôi ngu ngốc tự chạy lên giường anh ta? “Không thì sao? Chẳng lẽ là tôi tự cởi quần áo?” Tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Nói xong, tôi lại kêu Thần Núi ra ngoài, tôi muốn thay quần áo, thầm nghĩ chờ mình thay quần áo xong rồi tính sau.

Nhìn Thần Núi có vẻ đứng đắn, vậy mà lại là kẻ giậu đổ bìm leo, làm chuyện như vậy với tôi.

Thấy tôi đuổi mình ra ngoài, Thần Núi xoay người lại, ngước mắt nhìn tôi, trào phúng cười một tiếng, lười nói nhảm với tôi, xoay người đi ra ngoài.

Sau khi xác định Thần Núi đã rời đi, tôi cuống quýt kiểm tra lại thân thể mình, mà thực sự là không có dấu vết đã từng xảy ra quan hệ, hơn nữa khi tôi nghĩ tại sao Thần Núi lại đưa tôi qua phòng anh ta thì trong đầu tôi lại nhớ tới chuyện đêm qua, đêm qua là Cô Hoạch kêu tôi cùng uống rượu, sau đó tôi quá chén, chẳng hiểu sao lại gõ cửa phòng Thần Núi, anh ta vừa mở cửa thì tôi ôm anh ta cưỡng hôn, sau đó… Sau đó, tôi đều không có thể diện suy nghĩ tiếp nữa, trong đầu hiện lên hàng vạn con thảo nê mã.

Ông trời ơi, tối qua tôi đã làm gì vậy? Tại sao tôi say rượu lại muốn chạy qua phòng Thần Núi?! Tôi thực sự không có ý gì với anh ta hết, nếu tôi thật sự muốn thì cũng sẽ đi tra tấn Liễu Long Đình, sao lại chạy tới giày vò Thần Núi?! Có phải tôi bị động kinh không?! Bây giờ chỉ cần nghĩ tới chuyện tối qua thì tôi lại sụp đổ, hơn nữa Thần Núi còn gấp hết quần áo của tôi đặt trên giường, chỉ cần tôi vươn tay ra thì có thể lấy nó, kể cả quần áo mặc ở trong cùng.

Tôi không biết mình đã mặc quần áo như thế nào, trong lòng vẫn trách móc tên Cô Hoạch chết tiệt kia, ăn no rửng mỡ kêu tôi uống rượu, làm hại tôi bị mất mặt như thế, sau này tôi còn phải cùng Thần Núi đi tìm Mãng Ngân Hoa, bảo tôi phải đối mặt với anh ta như thế nào đây? Trong lòng tôi nguyền rủa Cô Hoạch hơn một trăm lần.

Mặc quần áo xong, tôi ở trong phòng đi tới đi lui, nghĩ nên bình phục cảm xúc như thế nào thì mới có thể đi gặp Thần Núi.

Nhưng vất vả lắm tôi mới không nghĩ tới chuyện này, xoay người muốn đi mở cửa, nghĩ tới Thần Núi đang ở ngoài cửa thì tôi lại không có dũng khí, thế này thì quá mất mặt, mất hết thể diện mấy đời tổ tiên nhà tôi! “Giáo chủ, anh thấy Bạch Tô không? Tối qua chúng tôi uống rượu, sáng nay tôi tỉnh dậy thì không thấy cô ấy đâu.”

Ngoài cửa vang lên tiếng Cô Hoạch.

Bây giờ chỉ cần nghe thấy giọng Cô Hoạch thì tôi lại đánh cậu ta.

Cậu ta đã đi tìm tôi, tôi còn trốn trong phòng thì cũng không ổn, đành phải cắn răng, hạ quyết tâm mở cửa, giả vờ như rất lọc bình tĩnh ngước mắt lên nhìn Cô Hoạch, hỏi cậu ta: “Mới sáng ra, cậu tìm tôi làm gì?” Có lẽ thấy sáng sớm tôi đi ra từ phòng Thần Núi, lại đứng đắn hết sức, Cô Hoạch bỗng nhiên không biết nên nói gì với tôi, quay sang nhìn Thần Núi, muốn thăm dò được thứ gì đó từ chỗ Thần Núi.

Nhưng lúc này Thần Núi che giấu rất tốt, không lộ ra chút sơ hở nào để Cô Hoạch phát hiện, thân thể cao lớn đứng bên cạnh tôi.

“Chẳng lẽ hai người làm chuyện gì đó mờ ám sau lưng tôi với Liễu Long Đình?” Cô Hoạch khom lưng, đáng khinh nhìn tôi với Thần Núi.

Nghe vậy, tôi tức giận đến nỗi suýt nữa cho cậu ta một cái tát.

Nếu không phải Vì cậu ta thì sao tôi lại làm ra chuyện mất mặt như thế chứ?! Nhưng tôi với Liễu Long Đình đang là người yêu, lại thêm Cô Hoạch là thằng ba hoa, nếu tôi nói với cậu ta thì sau này cậu ta tuyên dương khắp nơi thì sẽ rất khó nghe.

Dù gì tôi thích Liễu Long Đình còn bị người khác phản đối, bị mọi người chỉ trích, nhưng người khác không thể nói tôi lẳng lơ ong bướm, tôi thích Liễu Long Đình, cũng chỉ thích một mình anh ấy mà thôi.

“Cậu cảm thấy tôi với Thần Núi có thể xảy ra chuyện gì? Tối qua cậu chiếm giường của tôi, Liễu Long Đình lại ngủ trên sofa, cậu nghĩ tôi nên ngủ ở đâu mới phù hợp? Ngủ chung giường với con yêu quái là cậu sao?” Tôi phản bác đúng lý hợp tình, không hề có dấu hiệu chột dạ chút nào.

Cũng may Cô Hoạch từng nói là cậu ta không thể đọc được suy nghĩ trong lòng tôi.

“Chẳng lẽ tối qua Thần Núi đứng ngoài cửa cả đêm?” Nói tới đây, Cô Hoạch quay sang nhìn Thần Núi.

Thần Núi lạnh lùng nhìn Cô Hoạch, khinh thường nâng cằm, hoàn toàn không muốn nhìn Cô Hoạch thêm một giây nào nữa.

Thấy quan hệ giữa tôi với Thần Núi vẫn như trước kia, Cô Hoạch nhất thời cười hì hì biến thành hình chim bay lên vai tôi đứng đó rồi nói: “Tô Tô thân mến của tôi, tôi chỉ hỏi thử một câu thôi, sợ cô thừa dịp Long Đình không được mà cắm sừng anh ta.

Hơn nữa, cắm sừng thì tìm ai cũng được, nhưng không thể tìm Thần Núi.

Trước kia anh ta chính là loại người như tôi, có ngoại tình vì anh ta chẳng đáng chúng nào.”

Khi Cô Hoạch thân thiết nói với tôi như thế, tôi đều thấy Thần Núi siết chặt nắm đấm.

Mặt ngoài anh ta không để ý mấy thứ này, nhưng nếu thật sự không bận tâm tới thân phận của mình thì cũng sẽ không liều mạng muốn giành được quyền lực đến thế.

Trước kia anh ta từng trải qua một trăm thiên lôi trừng phạt, cho dù tôi nhớ lại cảnh tượng thảm thiết mà hôm đó anh ta bị sét đánh thì cũng vẫn còn có ấn tượng sâu sắc.

Cô Hoạch còn muốn nói xấu Thần Núi gì đó, tôi vươn tay lôi cậu ta xuống với mình, nói: “Nếu cậu còn dám nói xấu Thần Núi thì tôi sẽ thật sự trừng phạt cậu, sau này đừng đi theo tôi nữa.”

Thấy tôi nghiêm trang răn dạy mình, Cô Hoạch bất mãn hỏi tôi tại sao lần nào cũng thiên vị Thần Núi? Chẳng qua Cô Hoạch làm nghe thấy tôi bảo đừng đi theo tôi nữa thì cậu ta lại mặt dày mày dạn bay lên vai tôi, làm nũng: “Đừng mà, Tô Tô thân mến của tôi, cô xem Thần Núi đều làm thần tiên rồi, cô cũng dẫn dắt tôi với, sau này cô trở về vị trí cũ, cũng cho tôi làm thần tiên đi.”

Lúc có mặt tôi thì Cô Hoạch sẽ gọi thẳng Thần Núi là Thần Núi, nhưng khi không có mặt tôi thì cậu ta sẽ cung kính gọi Thần Núi là giáo chủ, đúng là thứ chó má.

Sau khi tôi nói giúp cho Thần Núi, cơn phẫn nộ của Thần Núi cũng dần dần vơi bớt, tôi mới hơi yên lòng, cảnh cáo Cô Hoạch lần sau chú ý một chút.

Bây giờ chúng ta là đồng bọn với Thần Núi, đừng để sau này vì cậu ta mà làm ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng tôi.

Nói xong, tôi kêu cậu ta về phòng thu dọn đồ đạc, lát nữa chúng tôi sẽ rời đi.

Thấy tôi không so đo chuyện này, Cô Hoạch mới vui sướng về phòng.

Hiện giờ ngoài hành lang chỉ còn mình tôi với Thần Núi.

Chuyện đêm qua là lỗi của tôi, là tôi ăn no rửng mỡ đi quyến rũ Thần Núi.

Cũng may Thần Núi đúng là chính nhân quân tử, tôi đã làm tới nước này, anh ta có thể lên giường với Mãng Ngân Hoa, nhưng tối qua lại từ chối tôi, chẳng lẽ là vì tôi không đủ hấp dẫn? Không chắc trúng sở thích của anh ta? Tôi nhanh chóng ngừng suy nghĩ càng ngày càng lệch hướng trong đầu mình, vốn định nói tiếng xin lỗi Thần Núi, nhưng không chờ tôi lên tiếng thì Thần Núi cũng bảo tôi đi thu dọn đi, sau đó xoay người vào phòng, nhốt tôi ở ngoài cửa.

Tôi… Thần Núi quả thực là… Chẳng qua thấy Thần Núi không bận tâm tới chuyện này, tôi cũng cảm thấy có phải mình đã chuyện bé xé ra to không nhỉ?Những hành vi tối qua của tôi thực sự rất kỳ quặc, tôi dám thề cho dù mình say rượu thì cũng sẽ không chọn Thần Núi làm chuyện đó! Trên đường đi đến núi Trường Bạch, tôi nghĩ Cô Hoạch kiến thức uyên bác, dù sao cũng là yêu quái lâu đời, cho nên tôi bèn hỏi cậu ta: “Cô Hoạch, cậu có biết trên đời này có thứ gì, hoặc là yêu ma gì có thể lặng lẽ không dấu vết thao túng hành vi của người khác, khiến người ta không phát hiện sự tồn tại của nó không?” “Có chứ, nhiều lắm” Nghe thấy tôi đặt câu hỏi, Cô Hoạch đứng trên vai tôi lập tức ghé vào bên tai tôi, nói: “Rất nhiều yêu ma quỷ quái đều có năng lực như vậy.

Chẳng qua năng lực của cô đã rất mạnh, phép thuật bình thường đã không thể mê hoặc cô.

Có điều loại người có đạo hạnh cao thâm thì có vẫn không phải là đối thủ, cho dù nó nhập vào người cô thì cô cũng không phát hiện được. Đúng rồi, anh của Thần Núi là Hoặc, anh ta cũng là cao thủ trong lĩnh vực này, cũng biết dùng cách đó, hơn nữa đạo hạnh của anh ta cũng cao hơn cô nhiều”