Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 363




**********

Thần Núi tiếp được ly nước sắp đổ trong tay tôi, may mà không đổ lên người anh ta, không thì tôi sẽ lại bị anh ta châm chọc một trận.

Chẳng qua thấy kẹp tóc rơi ra từ trong ngực anh ta, chẳng phải đó là cái kẹp tôi làm rơi lúc tôi với Liễu Long Đình tới thần phủ của Thần Núi sao? Khi đó tôi đi quá nhanh nên không kịp nhặt lại nó.

Tôi đoán có lẽ Thần Núi muốn mắng tôi, nhưng thấy tôi cứ nhìn chằm chằm cái kẹp trên mặt đất, anh ta cũng nhìn xuống mặt đất.

Khi thấy cái kẹp tóc đó, anh ta nhất thời ngây ngẩn cả người, ly nước vừa được anh ta đỡ lên nhất thời rơi xuống, nước đổ lênh láng trên sàn nhà.

Mặc dù Thần Núi quay lưng về phía tôi, tôi không thể thấy rõ biểu cảm của anh ta là gì, nhưng thấy anh ta vô tình làm đổ ly nước, tôi cũng biết anh ta đang kích động.

Chẳng qua chỉ là cái kẹp tóc thôi, có gì đâu mà kích động? Cứ làm như chưa từng thấy đồ dùng của con gái bao giờ ấy.

Tôi nhặt ly nước trên mặt đất lên, nhân tiện nhặt cả kẹp tóc của tôi.

Đây là trước kia Liễu Long Đình mua cho tôi.

Nhưng khi tôi đang định nhặt kẹp tóc thì Thần Núi bỗng rướn người muốn ngăn cản tôi, nhưng thấy tôi đã nhặt lên rồi nên anh ta không có động tác gì nữa, chẳng qua tôi thấy sắc mặt anh ta bỗng nhiên tái nhợt, biểu cảm cũng rất xấu hổ.

Lúc tôi nhìn anh ta, ánh mắt anh ta cũng trốn tránh, không muốn đối diện với tôi.

Bình thường Thần Núi đối mặt với tôi lúc nào cũng hung hăng, bây giờ tự nhiên lại làm như đã làm chuyện gì đuối lý, tôi nhất thời buồn cười, vừa kẹp cái kẹp lên tóc mình vừa nói với Thần Núi: “Chẳng qua chỉ là cái kẹp tóc thôi, anh có cần phải xấu hổ đến thế không? Tôi không ngờ anh lại cẩn thận đến thế đây, một cái kẹp tóc nhỏ mà anh cũng tìm được, may mà vẫn còn giữ lại, lúc trước tôi còn định quay về tìm nó ấy chứ.

” Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt Thần Núi mới dịu đi, cũng không đáp lời tôi mà đứng dậy nói: “Lần trước tôi vô tình thấy nó trong phủ nên nhặt lên, quên không trả cho cô.

Tôi còn chút việc cần xử lý, các cô ở trong khách sạn chờ tôi đi.

” Giọng Thần Núi rất trầm mặc không biểu cảm, nói xong rồi đi luôn.

Thấy Thần Núi biến sắc mặt còn nhanh hơn cả lật sách, mấy phút trước vào phòng anh ta còn vui vẻ, bây giờ lại vì một cái kẹp mà tức giận bỏ đi.

Tôi tháo cái kẹp xuống, đặt trong tay ngắm nghía, đúng là cái kẹp tôi làm rơi mà, lúc trước Thần Núi cũng từng thấy tôi dùng rồi, hơn nữa trong phủ giáo chủ của anh ta cũng không có ai dùng loại kẹp tóc này cơ mà? Hơn nữa anh ta nói là quên trả cho tôi, chứng minh anh ta cũng biết cái kẹp đó là của tôi, chẳng qua sáng nay anh ta còn thay đồ, sao lúc thay đồ không nhớ ra trả cái kẹp này cho tôi? Nếu không phải nó rơi ra thì tôi thậm chí nghi ngờ anh ta sẽ không trả nó lại cho tôi.

“Đúng là đồ biến thái!” Nhớ tới mấy bài báo viết về đám người lớn dâm ô con nít, tôi đoán có phải Thần Núi có luyến đồng phích hay không? Giữ lại kẹp tóc của tôi làm gì? Cũng may bây giờ tôi đã biến thành người lớn, không cần sợ bị anh ta dâm ô đâu.

Lúc này Thần Núi đã ra ngoài, tôi muốn đi xem Liễu Long Đình đã tỉnh dậy chưa.

Tối qua sau khi Cô Hoạch vào khách sạn thì đã ra ngoài đi quẩy rồi, tới bây giờ vẫn chưa về.

May mà lúc đi, Thần Núi không khóa cửa phòng của anh ấy.

Tôi vừa đẩy cửa vào thì thấy lúc này Liễu Long Đình còn nằm trên giường, nhắm mắt lại, bên kia giường của anh ấy bằng phẳng, chắc tôi qua Thần Núi không ngủ.

Thấy Liễu Long Đình im lặng nằm trên giường, tôi bèn nhào lên giường anh ấy, đè lên chân của anh ấy, nhìn gương mặt tuấn tú của Liễu Long Đình.

Lúc anh ấy ngủ, lông mi dài khép lại với nhau, khiến tôi nhìn không nhịn được muốn sờ lên mặt anh ấy.

“Tiểu bảo bối của em” Tôi kêu Liễu Long Đình một câu, lại nhìn gương mặt đẹp như ngọc của anh ấy, có cảm giác y hệt như anh ấy là bảo bối vô giá, vì thế tôi lại không nhịn được kêu Liễu Long Đình thêm mấy câu.

Có lẽ Liễu Long Đình ngủ quá say nên dù tôi kêu, anh ấy cũng không có phản ứng gì.

Trong căn phòng này rất yên tĩnh, thấy Liễu Long Đình ngủ say, không nói với tôi câu nào, thậm chí quên mất tôi, trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác buồn bã, khiến nước mắt không nhịn được tuôn rơi.

Thực ra con người vẫn rất ích kỷ.

Mặc dù tôi đã tự nhủ rằng phải thông cảm Liễu Long Đình quên tôi là chính xác, nhưng vào thời điểm nay, tôi lại hy vọng anh ấy có thể nhớ ra tôi.

Tôi lúc này cứ như người yêu đơn phương, trong lòng tràn đầy Liễu Long Đình, nhưng trong lòng anh ấy lại trống trơn.

Khi nằm trên người Liễu Long Đình khóc, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi bỗng cảm thấy người bên dưới khẽ nhúc nhích, sau đó một bàn tay ôm eo tôi.

Tôi chạm vào bàn tay đó, là tay của Liễu Long Đình.

Tôi lập tức ngước mắt lên nhìn mặt Liễu Long Đình, chỉ thấy lúc này anh ấy đã mở mắt, nhìn chăm chú vào tôi, đôi mắt không trống rỗng, cũng không mờ mịt, tràn đầy dịu dàng, lông mi thật dài hơi che khuất đôi mắt đen nhánh của anh ấy, tràn ngập thâm tình.

Thấy đôi mắt của Liễu Long Đình, tôi ngồi trên người anh ấy cúi đầu nhìn xuống, kêu một tiếng: “Long Đình?” Nghe tôi kêu tên mình, Liễu Long Đình như đang nhẫn nại đau đớn dữ dội, lông mày cau lại, đồng thời còn đè đầu tôi xuống hôn lên trán tôi.

“Bắt lấy cơ hội lần này, chỉ cần em lấy được lực lượng và đôi mắt của Mãng Ngân Hoa thì em sẽ sắp thành công.

” Giọng điệu của Liễu Long Đình không còn vẻ ngây thơ mà vô cùng trầm ổn, giống như lúc anh ấy mới rời khỏi Quy Khư, hơn nữa khí tức trong người anh ấy còn cuồng loạn cứ như bão táp mưa sa.

“Long Đình, là anh sao? Đúng là anh sao? Anh không quên em ư?” Tôi nhất thời kích động, chỉ muốn hỏi Liễu Long Đình có quên tôi không, nhưng thấy vẻ mặt Liễu Long Đình cố nén đau đớn, tôi lại hỏi anh ấy sao vậy, có thể cho tôi biết cách nào giúp được anh ấy không? “Lời nguyền trong người tôi chỉ em mới có thể phá bỏ.

Chờ em quay về vị trí cũ, em sẽ có thể cởi bỏ phong ấn trong người tôi.

” Chỉ một câu đơn giản mà Liễu Long Đình gần như cắn răng nói ra, mạch máu nổi lên trên trán, đầu đầy mồ hôi.

Tôi dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Liễu Long Đình.

Sau khi nói xong, thân thể Liễu Long Đình lại trở nên bình thường, khi đôi mắt anh ấy lại nhìn tôi thì bắt đầu trờ nên mờ mịt khờ khạo, hỏi tôi đè trên người anh ấy làm gì? Thấy Liễu Long Đình lại trở về như trước, nhớ lại lời nói vừa rồi của anh ấy, tôi nghĩ rất có khả năng tình huống của Liễu Long Đình không phải như thầy thuốc ở Quy Khư nói, Liễu Long Đình muốn quên tôi, quên hết mọi chuyện mới sinh ra thêm lần nữa.

Tôi sờ lên thân thể dần dần bình tĩnh của Liễu Long Đình.

Thân phận kiếp trước của Liễu Long Đình hẳn chính là Thần Đông Hoàng của Quy Khư, Thần Đông Hoàng chính là cổ thần, vị thần tối cao mà loài người tôn sùng thời kỳ sớm nhất, nhưng tại sao lại suy tàn thì tôi không biết.

Hiện giờ Liễu Long Đình chỉ là một con rắn trắng tu hành chưa được một ngàn năm, thân thể này mà muốn thừa nhận sức mạnh trước kia của anh ấy thì chắc chắn sẽ gặp trắc trở, cho nên mới biến anh ấy thành thế này.

Vừa rồi Liễu Long Đình nói với tôi câu này xong, tôi vốn không có mục tiêu gì, bây giờ đã có hy vọng phấn đấu.

Chẳng qua tôi phải giành với Thần Núi thứ mà anh ta coi trọng, chắc hẳn sẽ rất khó khăn.

Con người anh ta làm việc vốn tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa quỷ kế đa đoan, chỉ cần đi sai một bước thì tôi sẽ không phải là đối thủ của anh ta.

Chẳng qua để cứu Liễu Long Đình, có thể cởi bỏ phong ấn trong người anh ấy, dù vất vả đến mấy tôi cũng phải trở lại chỗ cũ.

Chỉ khi nào tôi trở lại chỗ cũ thì anh ấy mới có thể nhớ tới tôi.