Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 361




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hiện giờ Thần Núi cũng là thiên thần, tôi còn cho rằng anh ta sẽ cẩn thận bò theo con đường này, mãi tới khi đến vị trí mà anh ta muốn. Xem ra tôi đã suy nghĩ nhiều rồi.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu thật sự cẩn thận bò từng bước một lên thì phải tốn bao nhiêu năm trời? Bình thường hệ thống địa vị của thần linh trên trời đều đã được cố định sẵn, cho nên khó có thể lay động địa vị của họ, muốn bò đến nơi cao hơn thì mình phải trực tiếp khởi nghĩa phản loan.

Có lẽ tôi không hiểu tại sao đàn ông lại cố chấp theo đuổi quyền lực đến vậy, tôi bèn hỏi Thần Núi: “Vậy thì dù tâm nguyện của anh được hoàn thành, anh lên làm vị thần lớn nhất thế giới này, thống trị tam giới Cửu Trọng Thiên thì có ý nghĩa gì? Giống tôi trước kia mỗi ngày trông coi luật pháp, trừng trị những vị thần vi phạm thiên quy giới luật sao?”

Thần Núi cười quay sang nhìn tôi: “Không, tôi khác cô, trừ việc tôi muốn nhìn xuống chúng sinh, tôi sẽ đặt lại luật pháp, trừ bỏ tình yêu của người trong tam giới. Kiếp trước của cô chỉ làm được một phần, tôi sẽ hoàn thiện kế hoạch của cô, để tất cả mọi người trong thiên hạ đều sống như thần linh trên trời, nếu ai dám vi phạm lệnh cấm thì sẽ tru di cửu tộc!”

Thần Núi bình tĩnh nói những lời ác độc như vậy thật sự khiến tôi kinh hãi. Tôi nhớ ra anh ta cũng chẳng phải là người tốt lành gì. Tôi vốn cho rằng Thần Núi muốn thống trị tam giới là để người khác kính ngưỡng anh ta, bản thân việc này không có vấn đề gì, dù sao đàn ông đều như thế. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là anh ta lại muốn đặt lại luật pháp, thao túng tình cảm của người trong thiên hạ! Quả thực là kỳ quặc

“Vậy nếu không có tình cảm không yêu đương thì sao có thể kết hôn sinh con duy trì nòi giống? Đây là quy luật tự nhiên của thế gian, anh cũng không thể phá hỏng nó!”

Tôi hỏi Thần Núi. Anh ta có ý nghĩ này, nếu anh ta thực sự thành công thì chẳng lẽ tôi với Liễu Long Đình sẽ không thể ở bên nhau?

Thần Núi lại không bận tâm tới vấn đề này, quay sang nhìn tôi: “Vậy cô cho rằng tôi với Mãng Ngân Hoa không thể sinh con đẻ cái, dưỡng dục hậu đại sao?”

Mặc dù tôi không biết rõ về cuộc sống hôn nhân của Thần Núi với Mãng Ngân Hoa, nhưng thấy thái độ của anh ta đối với Mãng Ngân Hoa mấy ngày nay, nói vậy Mãng Ngân Hoa ở bên cạnh Thần Núi cũng chẳng sung sướng gì.

“Đó là vì anh không thích cô ta, cho nên mới không muốn có con. Khi nào anh có người trong lòng, anh sẽ muốn sinh con.” Lúc nói câu này, tôi cảm thấy rất xấu hổ. Tôi nói như thế với Thần Núi làm gì? Điều này khiến Thần Núi cảm nhận được sự ấu trĩ của tôi, hoặc là nói Thần Núi không thích tôi nói chuyện với anh ta về vấn đề này, sắc mặt lạnh xuống, hỏi tôi: “Tôi đã nói rồi, tôi không có người trong lòng, sao cô biết tôi không muốn sinh con với Mãng Ngân Hoa? Đừng áp đặt suy nghĩ của cô cho người khác một cách đúng lý hợp tình như thế.”

Giọng nói của Thần Núi không kìm nén được buồn bực, tôi biết cũng là vì tôi lo chuyện bao đồng, anh ta thế nào đều không liên quan tới tôi, tôi chỉ muốn thay đổi suy nghĩ của anh ta, để sau này anh ta đừng làm hại tôi với Liễu Long Đình. Bây giờ Thần Núi thay đổi sắc mặt, tôi cũng không muốn nói thêm gì với anh ta, bèn nói: “Tôi không nói nữa là được chứ gì, anh có cần phải tức giận đến thể không? Chẳng qua tôi chỉ nói vậy thôi, anh thích sinh con với anh thì tùy anh, anh cho rằng tôi muốn quản anh sao? Tôi nói cho anh biết, nếu sau này anh thật sự thành công thì tốt nhất đừng gom cả tôi với Liễu Long Đình vào kế hoạch vĩ đại của anh, không thì anh đừng trách tôi tố cáo âm mưu của anh cho người khác.”

Hiện giờ Thần Núi đã nhậm chức thiên thần, nếu tôi tố cáo anh ta thì đừng nói là tích lũy thực lực tạo phản, ngay cả việc anh ta có sống nổi qua ngày mai hay không còn khó nói. Chung quy tôi muốn đánh nhau với anh ta, mặc dù dắt theo cả nhà, nhưng lúc trước Liễu Long Đình đã cho tôi hết tinh khí của anh ấy, muốn qua lại mấy chiêu với anh ta rồi bỏ trốn cũng không quá khó khăn.

Chẳng qua nghe tôi nói xong, Thần Núi cũng chẳng bận tâm, cười nhạo tôi cứ như cười nhạo một đứa trẻ ra sức bảo vệ món đồ chơi của mình: “Cô đúng là ngu xuẩn hết sức, ở bên cạnh Liễu Long Đình bao lâu nay mà không học được một chút trí tuệ nào của cậu ta. Cô tố cáo tôi thì cô sẽ chỉ chết nhanh hơn thôi, hiện giờ chúng ta hợp tác với nhau, cô lấy lại đôi mắt của cô, tôi lấy pháp lực của tôi, cho cô sống lâu một chút chẳng phải càng tốt hơn hay sao? Huống chi nếu cô muốn thay đổi vận mệnh thì chỉ có cách đánh thắng tôi, đánh thắng những kẻ muốn cô chết, không thì cô sẽ chỉ mặc cho người khác xâu xé, không có tư cách van xin người khác ban cho cô kết quả mà cô mong muốn.”

Hèn chi Thần Núi lại cam tâm tình nguyện giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ của tôi, giữa chúng tôi chẳng qua chỉ là theo như nhu cầu mà thôi. Có điều câu nói của Thần Núi cũng khiến tôi trầm tư. Anh ta nói đúng, muốn thoát khỏi vận mệnh, dựa vào sự bố thí của người khác thì sẽ vĩnh viễn bị động, cho dù ông trời tạm thời tha cho tôi, tôi cũng không thể khinh thường. Cho dù sau này tôi giết hết đảm yêu tà đó thì mạng sống của tôi cũng bị nắm giữ trong tay chúng, cho dù chúng chịu tha cho tôi, đến khi Thần Núi thành công, tôi cũng sẽ trở thành kẻ địch của Thần Núi.

Tôi không tiếp tục đáp lời Thần Núi, chỉ nhìn phượng hoàng ngũ sắc cùng Cô Hoạch ngoài xe liễn. Bây giờ thực lực của tôi còn chưa đủ, rất nhiều chuyện đều phải trông cậy vào Thần Núi giúp đỡ thì mới có thể dần dần trèo lên, bò đến địa vị kiếp trước của tôi. Vậy thì sẽ không ai có thể khống chế chúng tôi.

Hiện giờ chúng tôi đã cứu Phượng Tố Thiên, nhưng tôi cũng không thể đeo kính lừa anh ấy cả đời, lại thêm tôi muốn ăn cơm ngủ nghỉ. Chúng tôi bèn tìm một khách sạn gần đó, ăn cơm nghỉ ngơi. Buổi tối sau khi ăn cơm xong trở về khách sạn, Thần Núi xúi Phượng Tố Thiên đi mua đồ. Sau khi Phượng Tố Thiên rời đi, Thần Núi mới nói với tôi rằng muốn thần không biết quỷ không hay lật đổ Mãng Ngân Hoa thì chúng ta phải ra tay với những yêu thần bị Mãng Ngân Hoa thao túng. Những yêu thần đó không chỉ hút nhân khí mà còn có tiên khí của tiên gia ở những nơi hẻo lánh hoặc là yêu khí. Mặc dù chúng tôi đã cứu Phượng Tố Thiên, nhưng cũng phải để anh ấy giúp chúng tôi làm gì đó. Thứ nhất là cứu anh ấy, thứ hai cũng là giúp đỡ chính chúng tôi.

Tôi cứu Phượng Tố Thiên vốn dĩ là chuyện thường tình, nhưng Thần Núi nói vậy, tôi bỗng cảm thấy mình với Phượng Tố Thiên cứ như thể làm giao dịch gì đó.

“Anh nói là cách gì?”

Thần Núi không đáp lại tôi mà nhìn ra ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, khỏe môi nhếch lên. Mặc dù anh ta không phải là người tốt lành gì, nhưng không thể phủ nhận rằng đời tư của anh ta không hề rối loạn mà còn rất nghiêm cẩn, lại thêm gương mặt thật sự bảnh trai, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào, khí chất tạo nhã, mái tóc đen như mực, lúc búi lên thì trông tràn đầy sức sống, lúc thả xuống lại tao nhã ung dung, lại thêm bình thường anh ta ăn mặc đều rất tinh xảo tỉ mỉ, trừ lần trước ở đào nguyên thấy anh ta ăn mặc rách rưới thì tôi cảm thấy mỗi lần gặp anh ta, anh ta đều ăn diện quần áo lụa là, nhìn rất uy nghiêm chính khí. Quen biết với anh ta bao lâu nay, chưa từng thấy anh ta mặc một bộ quần áo hai lần bao giờ.

Lúc này Cô Hoạch ngồi bên cạnh tôi, thấy Thần Núi không trả lời tôi thì

chapter content



chapter content