*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe Cô Hoạch nói vậy, tôi thậm chỉ không hề khiếp sợ, uống miếng nước rồi nói thôi dẹp đi, cậu ta đừng nói lung tung, có đánh chết tôi tôi cũng không tin Thần Núi sẽ thích tôi. Nếu thích tôi thì tại sao anh ta lại cưới Ngân Hoa giáo chủ, còn luôn hãm hại tôi như vậy?
Thấy tôi không tin, Cô Hoạch cũng buồn bực, biến thành hình người ngồi trên ghế nói: "Thật sự là tôi nghe được đấy. Tôi rất ít khi nghe nhầm. Hình như kiếp trước cô làm phép với anh ta, anh ta đã yêu cô từ
lúc đó
"Vậy thì phép thuật cũng sẽ mất hiệu lực. Liễu Long Đình mấy trăm năm đã mất hiệu lực, càng không cần nói tôi làm phép cho anh ta từ hơn hai ngàn năm trước, đã sớm hết tác dụng rồi." Tôi không cho là đúng. Nhưng thấy Cô Hoạch vẫn buồn bực cau này, có lẽ chính cậu ta cũng không dám xác định Thần Núi có ý với tôi hay không, tôi bèn nói với Cô Hoạch: "Vậy thì cậu lại nhìn xem trong lòng anh ta nghĩ gì là biết thôi, đỡ tốn công ngồi đây suy nghĩ mãi.”
Có điều nếu Thần Núi thực sự có ý với tôi thì con đường sau này của tới sẽ thoải mái hơn nhiều. Nói theo lời của mấy con trà xanh thì là con đường an toàn nhất trên thế giới này đều là do các tình nhân của mình trải đường. Chẳng qua khi nảy sinh ý tưởng này, tôi nhất thời cảm thấy mình thật ghê tởm. Bình thường Thần Núi luôn bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử, sẽ không làm ra những hành động ngả ngớn hay thả thính gì, trông rất đứng đắn, cứ đè đầu anh ta ra bảo anh ta thích tôi thì cứ thấy nó là lạ sao sao ấy, cảm giác như tôi đang dùng chuyện tình cảm để làm nhục anh ta.
“Tôi cũng muốn làm rõ, Thần Núi thoạt nhìn không có bất cứ nhược điểm nào, trực theo đuổi quyền lực, hình như anh ta cũng chẳng thiết tha thư gì. Nếu biết rõ thì sau này cũng ta cũng sẽ dễ dàng kiềm chế anh ta hơn. Nhưng từ lần trước anh ta bị tôi nghe được một chút tiếng lòng thì anh ta vẫn luôn đề phòng tôi, trước mặt tôi sẽ không suy nghĩ gì hết.”
Tôi không muốn kiềm chế Thân Núi gì hết. Dù sao sau này tôi đã được sống sót, chỉ cần tôi cố gắng thu phục hết đảm yêu ma hại người kia thì có thể sống một cuộc đời êm đềm với Liễu Long Đình. Cho nên tôi nói với Cô Hoạch rằng đừng suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn đó nữa, lỡ bị Thần Núi nghe thấy, anh ta mà tức giận, không chịu giúp tôi thì sau này tôi kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Sau đó tôi còn hỏi Cổ Hoạch, bây giờ tôi đã được thứ tôi, nếu cậu ta muốn thì cùng tôi đi hàng phục yêu ma đi, dù sao cậu ta cũng rảnh rồi.
Trước kia Cô Hoạch đi theo Phượng Tổ Thiên, nhưng từ khi Phượng Tổ Thiên rời đi thì cậu ta vẫn luôn đi theo tôi. Bây giờ nghe tôi kêu, cậu ta đương nhiên vui vẻ. Chẳng qua sau đó cậu ta lại nói với tôi là mặc dù Nữ Oa Nương Nương đã xin tha tội cho tôi, nhưng chỉ miễn tội chết trong khoảng thời gian hàng phục yêu ma. Còn sau này tôi có thể sống sót được hay không thì vẫn phải nhìn xem ý chi của thiên đình.
Nghe vậy, tôi nhất thời khó chịu, hỏi Cổ Hoạch chẳng lẽ Nữ Oa Nương Nương không thể hoàn toàn tha tội cho tôi sao? Cô ấy chẳng phải là thần thượng cổ sao? Tôi phạm phải lỗi lớn nhất là thả đảm yêu ma kia ra, tại sao tôi xử lý chúng xong mà vẫn phải chết?
"Đúng là Nữ Oa Nương Nương là cổ thần, đám thần tiên ở Thiên Đình cũng là do ngài ấy dựng dục, nhưng dù gì cũng phi thăng thành thần, nằm dưới sự cai quản của cô, lại thêm kiếp trước cô tùy hứng xuống trần, đương nhiên không phải chỉ vì muốn nhìn xem thế gian mà Nữ Oa Nương Nương sáng tạo ra trông như thế nào. Trước kia có quyền cao chức trọng, làm gì có chuyện phạm phải lỗi lầm cấp thấp như thế? Cho nên có lẽ Nữ Oa Nương Nương cũng phải làm theo từng bước một dựa trên tinh thể hiện nay, đầu tiên là xin tha tội cho cô, sau này làm gì thì còn phải tùy vào tình huống.
Nghe Cô Hoạch nói vậy, tôi lại nghĩ tới Thuần Vu Phiền. Anh ta nói rằng kiếp trước tôi đã dặn anh ta phải giúp tôi, tôi bèn mang anh ta ra ngoài, còn có Tổng Tử Nương Nương, tôi còn tặng cho cô ta một miếng ngọc bội, nói rằng ngọc bội này có thể giúp tôi kịp tham dự đại chiến lần trước. Ngọc bội đã bị Liễu Long Đình ném mất, nhưng trận đại chiến đó có phải là đại chiến ở Quy Khư không?
Nếu đúng như vậy thì toàn bộ đều ăn khớp, nói cách khác, mỗi bước đi của tôi đều nằm trong kế hoạch của tôi kiếp trước. Nhưng nếu vậy thì lại xảy ra vấn đề khác, tôi không mang theo miếng ngọc bội đó tham dự đại chiến, mà bị Liễu Long Đình ném mất. Chẳng lẽ kiếp trước của tôi không dự đoán được Liễu Long Đình sẽ vứt ngọc bội đi sao? Hoặc là nói nếu có ngọc bội thì pháp lực của tôi sẽ tăng lên, Liễu Long Đình sẽ không giết anh trai mình, anh ấy cũng sẽ không bị ngốc, kết cục của chúng tôi sẽ khác với bây giờ.
Tôi suy nghĩ rất nhiều, trong đó có những chuyện mà tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, cứ như tuyến đường này vẫn kéo dài thật xa, nhưng thường xuyên bị đứt gãy hoặc gấp khúc, khiến tôi không đoán được mình đi đúng hay là sai. Chẳng lẽ tôi kiếp trước cũng không thể dự đoán được hết những chuyện xảy ra ở kiếp này sao?
Mấy vấn đề này càng nghĩ càng đau đầu, tôi dứt khoát không suy nghĩ nữa, kêu Cô Hoạch ngủ sớm một chút, ngày mai chúng tôi sẽ đi ra ngoài, Sáng hôm sau ngủ dậy, Thần Núi đã chuẩn bị xe liền sẵng sàng. Tôi không biết có phải đảm đàn ông bạn họ đều không thích nói cho phụ nữ biết kế hoạch của mình hay không, lúc trước tôi đi theo Liễu Long Đình thì Liễu Long Đình cũng không nói, bây giờ tôi đi cùng Thần Núi, Thần Núi cũng không chịu nói chúng tôi sẽ đi đầu, chỉ kêu tôi lên xe, anh ta dẫn tôi đi gặp một người bạn cũ đã lâu rồi không gặp.
Chính tôi cũng không rõ mình có người bạn nào, sao Thần Núi lại biết? Nhưng lúc này anh ta mạnh hơn tôi, tôi cũng đi theo anh ta. Tôi còn chưa quen thuộc cách chung sống với anh là, anh là kêu tôi làm gì thì tôi làm nay.
Chắc là vì thực lực của Thần Núi tăng lên, tốc độ phi hành của kiệu rất nhanh. Từ đêm qua Thân Núi nói Mãng Ngân Hoa đã làm trò gì đó sau lưng mình, Mãng Ngân Hoa trở nên rất ân cần với Thần Núi, chúng tôi ra ngoài cô ta cũng ngồi chung kiệu với chúng tôi, nói với Thần Núi rằng cô ta cũng muốn giúp phu quân của mình, không thể để chồng mình chịu khổ ở bên ngoài.
Thôi dẹp đi, có ma mới tin lời nói dối của Mãng Ngân Hoa. Chẳng qua xem ra Thần Núi đã tóm được nhược điểm rất lớn của Mãng Ngân Hoa, không thì sao cô ta chịu nghe lời đến
the?
Ban đầu Thân Núi không quan tâm Mãng Ngân Hoa có đi cùng mình hay không. Nhưng khi chúng tôi bay vào địa phận Tứ Đông, Thần Núi bằng kêu Mãng Ngân Hoa đi xuống, chúng tôi đã tới nơi. Thấy chúng tôi đều đang ở trong bầu trời Tứ Đông, vẻ mặt Mãng Ngân Hoa hơi căng thẳng, lại nói với Thần Núi mấy câu là muốn đi cùng anh ta. Nhưng Thần Núi chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, nói nếu cô ta thật sự không rời đi thì đừng trách anh ta không khách khí. Thần Núi đã buông lời đe dọa, Mãng Ngân
Hoa thật sự không còn cách nào khác, rồi rằm một hồi mới rời đi. Cô ta đi rồi, tôi không khỏi tò mò về nhược điểm của cô ta, bèn hỏi Thân Núi rằng dù gì Mãng Ngân Hoa cũng là vợ anh ta, anh ta không thể khách khi với người một chút được sao? Sau đó lại hỏi Thân Núi, rốt cuộc anh ta tóm được nhược điểm gì của Mãng Ngân Hoa mà cô ta lại sợ hãi đến thế?
Thần Núi không trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi, khi tôi hỏi câu thứ hai, anh ta nhất thời nở nụ cười, nói với tôi: “Tôi bắt được nhược điểm của cô ta đủ để cô ta bị rơi đầu, bất cứ kẻ nào sống trên thế gian này đều không phải là một người hoàn hảo, muốn đối phó với một người thì phải tắm được bí mật mà kẻ đã quan tâm nhất, sợ bị người khác biết nhất, như vậy thì mới có thể thao túng đối phương, trăm trận trăm thắng"
“Vậy thì anh có nhược điểm để người khác khống chế không?” Tôi thuận miệng hỏi Thần Núi, chung quy một kẻ ác độc như anh ta, mỗi ngày tỉnh kế người khác, chẳng nhẽ không sợ bị người khác tính kể lại?
"Không có.” Thần Núi trả lời dứt khoát, tực tiếp lái xe bay đến một ngôi làng dưới chân núi cao lớn.
Sau khi chúng tôi vào làng, cả ngôi làng này có khoảng một trăm căn nhà, có những căn nhà mới xây,