*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thầy thuốc nói xong, tôi suýt nữa khóc thảm thiết. Nhưng nhìn ánh mắt mờ mịt của Liễu Long Đình, tôi lại hiểu biết anh ta, tôi biết tại sao anh ta muốn quên đi hết mọi chuyện quá khứ. Từ khi tôi đi theo anh ta tới bây giờ, anh ta chưa bao giờ bị phần thương tâm vì chính bản thân mình trước mặt tôi. Trái tim anh ta cũng có máu có thịt, trước kia yêu nhâm Mãng Ngân Hoa, đến bây giờ vì cứu tôi mà giết anh trai ruột của mình, anh ta chưa bao giờ sống vì chính mình. Anh ta sống quả đau khổ, đau khổ đến mức khó có thể thừa nhận, cho nên mới muốn chết.
Tôi chỉ muốn Liễu Long Đình có thể sống lại, nhưng giờ đây tôi không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Là tôi làm hại Liễu Long Đình đã chết một lần, bây giờ lại kéo anh ta trở về với cuộc sống thống khổ này, khiến anh ta sống trong tiếng nhục mạ của người trong thiên hạ, anh ta là một tên ma đầu tội ác tày trời, ngay cả anh trai ruột của mình cũng giết chết.
Tôi nắm chặt tay Liễu Long Đình, nhìn anh ta, muốn kêu tên anh ta, nói rằng dù gì đi nữa, trước kia anh ta chăm sóc tôi chu đáo, vậy thì sau này sẽ đổi thành tôi chăm sóc anh ta. Nhưng bây giờ có quá nhiều người chung quanh, tôi đành từ bỏ ý nghĩ này, trong lòng nghĩ thoảng, cũng dần dần bình tĩnh lại, nói xin lỗi Tang Hạ, vừa rồi là tôi xúc động, sau đó lại hỏi cô ấy: "Bây giờ thân phận của Liễu Long Đình là người bình thường, hay là Thần Đông Hoàng của các cô? Mặc dù anh ấy đã sống lại, nhưng anh ấy thế này thì e rằng không phải là người mà các cô mong chờ. Cho nên tôi muốn dẫn anh ấy rời khỏi nơi này.”
Đối với Liễu Long Đình mà nói, dù gì đi nữa người nhà của anh ấy còn đang ở trên thế gian. Bây giờ anh ấy đã hồi sinh, còn tôi thì dù trốn đi đầu cũng không thể thoát chất. Đảm thiên thần kia chắc chắn sẽ còn tới giết tôi. Cho nên tôi muốn đưa Liễu Long Đình trở về núi Trường Bạch, đưa về nhà của anh ấy trong thời gian cuối cùng.
Chẳng qua Tang Hạ có tình cảm với Liễu Long Đình. Bất kể là vì cảm nhận được Liễu Long Đình là Thần Đông Hoàng, là ân nhân của cô ta, hoặc là chính có ta có tình cảm khó nói với Liễu Long Đình, cho nên khi tôi đưa ra yêu cầu muốn dẫn Liễu Long Đình rời đi thì cô ta gần như không cần suy nghĩ, nói ngay không được!
“Tại sao?” Tôi chỉ lễ phép nói với cô ta một tiếng, nhưng không ngờ cô ta lại từ chối thẳng thừng
Có lẽ chính Tang Hạ cũng nhận ra
mình đột nhiên từ chối như thế là hơi
kích động, cho nên giải thích với tôi:
"Bây giờ cô vẫn là tội nhân, nếu cô
dẫn Liễu đại nhân rời khỏi nơi này,
không có sự bảo vệ của chúng tôi thì
các cô sẽ nguy hiểm tới tính mạng,
cho nên tôi khuyên cô đừng làm
chuyện điên rồ."
"Nhưng tôi với Liễu Long Đình mà ở lại đây, họ lại tới giết tôi thì các cô vẫn sẽ không thể bảo vệ được tôi, ngược lại còn mang tai nạn tới cho Quy Khư các cô, chẳng phải càng tệ hại hơn hay sao?” "Vậy thì cô đi một mình là được. Thân phận của Liễu đại nhân còn chưa rõ ràng, nhưng vừa rồi sấm sét kia chỉ đánh trúng thân thể của Liễu đại nhân, hồn phách của ngài ấy không hề bị tổn hại, nếu là đánh trúng người khác thì đã sớm hồn phi phách tán, cho nên Liễu đại nhân vẫn có khả năng là Thần Đông Hoàng, nếu ngài ấy chính là bệ hạ thì sao tôi dám để cho một kẻ tôi nhân như cô dẫn bệ hạ đi chịu chết?!”
Nghe Tang Hạ nói những câu tràn đây chính nghĩa với tôi, lúc trước tôi còn cho rằng cô ta là người tốt, nhưng cái tốt của cô ta chẳng qua là vì Liễu Long Đình, bây giờ tới lượt Liễu Long Đình đi hay ở lại thì cô tạ không thèm bận tâm tới mọi thứ, tranh giành Liễu Long Đình với tôi.
Liễu Long Đình bị ngốc, trong lòng tôi đã rất phức tạp, bây giờ thấy mình còn phải mất công mất sức tranh giành một tên ngốc với người phụ nữ khác, thấy Tang Hạ trực tiếp trở mặt với tôi, tôi cũng lười sĩ diện với cô ta, nói thẳng: "Liễu Long Đình là chồng tôi, tại sao tôi không thể dẫn anh ấy đi? Các cô không nghiệm chứng được thân phận của anh ấy còn muốn ăn vạ nữa hả? Tôi nói cho cô biết, dù cô có cho phép hay không thì tôi đều phải dẫn Liễu Long Đình rời đi!” Nói xong, tôi kéo tay Liễu Long Đình, đang định xoay người rời đi, nhưng lúc này Tang Hạ bỗng đập bàn tay, nhất thời mười mấy con yêu ma bay xuống từ trên cao, bao vây quanh tôi và Liễu Long Đình. Sau lưng tôi truyền tới giọng nói của Tang Hạ: "Quy Khư này là địa bàn của tôi, cô muốn đi thì phải hỏi xem toàn bộ dân chúng Quy Khư này có đồng ý hay không!”
Tôi vốn cho rằng phái yếu chính là giống loài đáng yêu nhất thế giới, dịu dàng săn sóc, nhưng nhìn Tang Hạ này, cả Mãng Ngân Hoa, tôi nhất thời cảm thấy sao phụ nữ lại đáng ghét đến thế, không tự đi tìm chồng mình mà cử thích cướp chồng người khác!
Chẳng qua đúng như Tang Hạ nói, nơi này là địa bàn của cô ta, cô ta có yêu binh, cho dù tôi có pháp lực cao cường đến mấy, một mình lẻ loi dẫn Liễu Long Đình rời đi thì cũng khó có thể thoát khỏi Quy Khư đi ra ngoài. Khi tôi đang khó xử thì Liễu Long Đình vốn đứng ngẩn người bên cạnh tôi bỗng quay sang đối diện với Tang Hạ, ngẩng cao cằm như thể trả lời Tang Hạ, hoặc là đang nói với tôi: “Vậy sao?”
Giọng điệu bình tĩnh trầm ổn, nhưng tràn ngập bá đạo dù trước kia Liễu Long Đình cũng nói chuyện trầm ổn, nhưng trong giọng nói vẫn để lộ chút non nớt, hoặc là gắng giả vờ bình tĩnh để an ủi tôi, nhưng bây giờ tôi nghe anh ấy nói hai chữ này, có cảm giác như tràn ngập lực lượng hùng mạnh từ trong ra chỉ nghe một câu ngắn ngủi mà tôi vô cùng yên tâm, thậm chí linh cảm mình với anh ấy rời khỏi Quy Khư chỉ là chuyện đơn giản.
Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy yên lòng, giương mắt lên nhìn Liễu Long Đình. Vẻ mặt của anh ấy vẫn mờ mịt, ngốc, mặc dù không bằng khí chất thanh lãnh trước kia, nhưng nhìn kiểu này cho người ta cảm giác không nhịn được muốn chà đạp anh ấy. Nghe Liễu Long Đình nói một câu, Tang Hạ nhất thời cả kinh, thật lâu sau mỡi hoãn lại được, hỏi Liễu Long Đình "Ngài... ngài là bệ hạ đúng không? Bệ hạ đã trở lại?"
Đúng thế, chẳng lẽ Liễu Long Đình thật sự là Thần Đồng Hoàng sao? Vừa rồi thầy thuốc còn nói đây là thể xác mới của Liễu Long Đình, giống như một đứa bé vừa chào đời, nhưng một đứa bé vừa chào đời thì sao có thể nói chuyện!? Tôi cũng như Tang Hạ, chờ mong câu trả lời của Liễu Long Đình.
Chẳng quả Liễu Long Đình không trả lời câu hỏi của cô ta mà chỉ nói một câu: "Đưa chúng tôi ra Quy Khư Mệnh lệnh ngăn ngủi, không hề nghiêm khắc, nhưng lại có khí thế khiến người ta không thể không phục tùng. Tang Hạ nhìn Liễu Long Đình hồi lâu, vẻ mặt phức tạp, muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng lại không dám, đành phải xua tay kêu một chiếc xe liễu tới đây, hơn nữa kêu yêu ma đỡ tôi và Liễu Long Đình ngôi lên xe, sau đó bay ra ngoài Quy Khư.
Tôi ngồi bên cạnh Liễu Long Đình, lúc nắm tay Liễu Long Đình, tôi cảm nhận được trong lòng bàn tay anh ấy có lực lượng rất mạnh. Hơn nữa khi xe liễn của chúng tôi bay qua không trung, đi qua những đống đổ nát bị thiên binh phá hủy thì lực lượng trong lòng bàn tay Liễu Long Đình càng khổng lồ hơn, nơi chúng tôi đi qua, những kiến trúc bị phá hủy nhanh chóng trở lại nguyên vẹn như ban đầu, cứ như thời gian đảo ngược.
Khi chúng tôi bay ra cổng Quy Khư, ngay cả cánh cổng Quy Khư bị dập nát cũng nhanh chóng khôi phục nguyên vẹn, cổng cao chọc trời, uy nghiêm khí phách. Bởi vì chúng tôi bay lên cao nên tôi thấy pho tượng đầu người mình rằn trên cánh cửa trong tư thế dang hai tay, mặc chiếc áo choàng đen thêu hoa văn màu vàng, vô cùng ung dung kinh diễm, nhưng đầu không phải là đầu người, mà là đầu rắn, ngẩng cao đầu cắm lòng bàn tay Liễu Long Đình cảng khổng lồ hơn, nơi chúng tôi đi qua những kiến trúc bị phá hủy nhanh chóng trở lại nguyên vẹn như ban đầu, cứ như thời gian đảo ngược.
Khi chúng tôi bay ra cổng Quy Khư, ngay cả cánh cổng Quy Khư bị dập nát cũng nhanh chóng khôi phục nguyên vẹn, cổng cao chọc trời, uy nghiêm khí phách. Bởi vì chúng tôi bay lên cao nên tôi thấy pho tượng đầu người mình rằn trên cánh cửa trong tư thế dang hai tay, mặc chiếc áo choàng đen thêu hoa văn màu vàng, vô cùng ung dung kinh diễm, nhưng đầu không phải là đầu người, mà là đầu rắn, ngẩng cao đầu cắmtức nhìn lên không trung, biểu cảm rất giống lúc Liễu Long Đình biến thành rần. Trên đầu rần đội vương miện, giống hệt vương miện Liễu Long Đình đang đội trên đầu.
Sau khi chúng tôi bay ra từ cổng Quy Khư, cổng Quy Khư cũng khép lại, toàn bộ Quy Khư đều được sửa chữa giống hệt như lúc Liễu Long Đinh tiến vào. Hoàn thành điều này trong thời gian cực ngắn thì cần lực lượng lớn cỡ nào? Tôi thậm chí không thể tin nổi Quy Khư này được Liễu Long Đình sửa chữa lại. Nhưng ngoài Liễu Long Đình ra, những người khác càng không có khả năng làm được điều đó. Nhưng nếu thật là Liễu Long Đình thì tôi vẫn không thể cảm nhận được trong cơ thể anh ấy có chút tinh khí nào, hơn nữa sau khi ra khỏi cổng Quy Khư, một chút linh khí cuối cùng của Hồi Hồn Thủy trên người anh ấy cũn đã tan biến, bây giờ anh ấy không khống chế được thân thể của mình, hạ thân biến thành đuôi rắn to đùng.
May mà trước kia Liễu Long Đình đưa hết tinh khí của anh ấy cho tôi, tôi nhanh chóng truyền hơn một nửa tinh khí cho anh ấy, sau đó nhìn gương mặt ngây ngốc của Liễu Long Đình, lại nhìn Quy Khư hoàn chỉnh đằng sau, hỏi: "Long Đình, có phải anh đã khôi phục thân phận rồi