*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Thiên đình ư?
Nghe thấy hai chữ thiên đình, sắc mặt Liễu Long Đình nhất thời thay đổi, bể tôi từ trên giường đứng dậy, thò tay nhận lấy phong thư trên tay người phụ nữ kia. Vải gấm màu vàng bọc quanh một lá thư, túi gấm bên ngoài còn chưa có dấu hiệu bị bóc ra. Nữ nhân này xem như người ngoài, Liễu Long Đình nhận lấy lá thư rồi nói cảm ơn. Thấy tôi ngồi trên người Liễu Long Đình, nữ nhân này lại hỏi Liễu Long Đình: “Cô bé này thật sự là thê tử của ngài sao?”
Liễu Long Đình quay sang nhìn tôi, gật đầu nói: “Mấy ngày nữ chúng ta sẽ tổ chức lễ cưỡi, lúc đó hy vọng cô có thể tới dự tiệc cưới của chúng
Nghe vậy, vẻ mặt nữ nhân trở nên đau buồn, nhìn tôi rồi lại nhìn Liễu Long Đình, gật đầu rồi lại si tình nói: “Liễu đại nhân, bất kể ngài cưới ai thì cũng là ý nguyện của ngài, chỉ hy vọng sau này đại nhân có thể nạp thêm mấy người thiếp, cũng để chúng tôi có hy vọng được hầu hạ ngài."
Nghe vậy, Liễu Long Đình quay sang nhìn tôi, hỏi: “Em đồng ý cho tôi nạp thiếp sao?”
Tôi lập tức khinh thường cười nhìn Liễu Long Đình: "Ai thèm quan tâm anh
Thấy tôi không nể tình như vậy, nữ nhân lại càng cảm thấy tôi đáng yêu, nhéo má tôi nói: “Tiểu muội, sau này hạnh phúc của các tỷ tỷ đều trông cậy vào muội đấy.” Nói rồi náo chào tạm biệt tôi với Liễu Long Đình, sau đó mới rời đi.
Sau khi nữ nhân kia ra ngoài, tôi đang định mở túi gấm đựng thư ra thì Liễu Long Đình bằng cầm tay tôi nói: “Vẫn là để tôi mở đi.”
Giọng Liễu Long Đình trầm thấp, vẻ mặt rất nghiêm túc. Tôi có thể hiểu được lá thư gửi từ thiên đình này chắc chắn không phải là tin tốt lành gì. Chúng tôi che giấu tung tích trốn đến Quy Khư, mấy tháng qua không hề để lộ tin tức nào cho bên ngoài, mà họ lại có thể chuẩn xác gửi thư tới cửa nhà tôi và Liễu Long Đình, Quy Khư rộng lớn như vậy, họ dám khẳng định chúng tôi ở đây thì chắc chắn là năm rõ hành tung của tôi và Liễu Long Đình.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của tôi với Liễu Long Đình. Nếu trước kia tôi muốn trở lại nhân gian là vi tôi không muốn đầm chìm cả đời ở Quy Khư này, vậy thì bây giờ nguy cơ tìm tới nơi, tôi với Liễu Long Đình chỉ có thể đứng trên cùng chiến tuyến. “Chúng ta cùng nhau xem đi." Tôi nói với Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình nhìn tôi một hồi rồi gật đầu. Khi tôi mở túi gấm ra, Liễu Long Đình cầm bức thư, mở lá thư ra, tôi vốn cho rằng trong đó sẽ là những lời cảnh cáo, hoặc là khuyên nhủ tôi với Liễu Long Đình tự thủ gì đó, nhưng bất ngờ ra trong bức thư chỉ có một con dấu đỏ mà tôi không hiểu, ngoài ra trắng tinh, không có một chữ viết nào.
Sao lại như vậy? Tôi thậm chí nghi ngờ có phải bức thư này đến từ thiên đình không, hỏi Liễu Long Đình có phải là thư giả không? Liễu Long Đình lắc đầu, chỉ vào con dấu trên giấy nói: "Con dấu này là hoàng ẩn của Ngọc Hoàng Đại Đế hạ chỉ, nói cách khác, bức thư này là do chính Ngọc Hoàng Đại Đế đích thân đóng dấu gửi tới đây.
Nhưng nếu thật sự là do Ngọc Hoàng Đại Đế đích thân đóng dấu phải người đưa xuống thì sao trên giấy lại không có chữ? Dù gì ông ta cũng phải nói chút gì đó chứ?
Liễu Long Đình trầm tư một hồi rồi nói với tôi: “Có lẽ là đưa bức thư tới đây để cảnh cáo chúng ta. “Cảnh cáo họ đã biết chúng ta ở đâu hả?” Tôi hỏi Liễu Long Đình, "Không chỉ đơn giản như vậy.” Liễu Long Đình nói rồi đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng. Lần đầu tiên tôi thấy anh ta phát sầu như vậy. Nếu lá thư không phải dùng để cảnh cáo chúng tôi thì là vì lý do gì? Chẳng qua bây giờ chúng tôi đã bị phát hiện, tôi bèn nói với Liễu Long Đình: “Họ đã biết chúng ta ở đâu rồi, chúng ta có cần chạy trốn không?”
Nghe tôi hỏi, Liễu Long Đình thở dài một hơi, nói: “Quy Khư này chính là nơi duy nhất chúng ta có thể trốn tới. Nơi này không thuộc quyền quản hạt của tam giới, cho dù họ tìm được chúng ta thì cũng không thể làm gì chúng ta. Chỉ sợ. "Sợ cái gì?" "Chỉ sợ họ đã hạ quyết tâm phải giết chúng ta, lúc đó sẽ trực tiếp xông vào Quy Khư bắt chúng ta.
Quy Khư này ngay cả tôi cũng vào được, càng không cần nói đám thần tiên kia. Hơn nữa hiện giờ Quy Khư cũng thành rằn mất đầu, Thần Đông Hoàng xưa kia giờ đã không thấy tăm hơi. Nếu họ cố tình xông vào tìm tôi với Liều Long Đình thì chúng tôi quả thực là không còn đường nào để trốn.
Nhưng tôi rất lấy làm lạ. Liễu Long Đình với Thần Núi rõ ràng là tráo đổi thân phận cho nhau, chẳng lẽ Thần Núi đã bại lộ, cho nên khai ra tôi với Liễu Long Đình? Tôi không dám chắc, hỏi Liễu Long Đình. Có lẽ Liễu Long Đình cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Anh ta nói rằng thực lực của Thần Núi rất mạnh, hơn nữa trí tuệ không thua gì anh ta, chúng ta tới Quy Khư chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, hơn nữa anh ta cũng mới làm Tam Lang giáo chủ không lâu, dựa theo lợi ích hai bên mà nói thì trước khi anh ta có được quyền lực mà mình muốn thì sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận. Hơn nữa Liễu Long Đình cũng tin rằng Thần Núi có thể xử lý chuyện thế gian và những chuyện xảy ra trên mặt đất vì địa vị của mình.
Nhưng bây giờ thân phận của chúng tôi bại lộ, người biết thân phận của chúng tôi chỉ có Liễu Long Đình, nếu chỗ anh ta không xảy ra sơ suất gì thì sẽ không ai biết nguyên thân của chúng tôi là ai, cũng không ai có thể tìm được tôi với Liễu Long Đình trong tam giới ngàn vạn biến người này. “Tôi đoán, chắc hẳn là Thần Núi đã phản bội chúng ta, chính anh ta đã tố cáo chúng ta với thiên đình, cho nên chúng ta mới bị tìm thấy.
Liễu Long Đình nói rất bình tĩnh. Nhưng nghe xong, tôi lại kinh ngạc há hốc mồm. Tại sao Thần Núi lại làm như vậy? Chẳng lẽ anh ta bán đứng chúng tôi thì có thể lên chức, nhận được quyền lợi lớn hơn?
Tôi nói cho Liễu Long Đình nghe liên tưởng của mình. Liễu Long Đình không phủ nhận, nhưng cũng không khẳng định. Tôi ngầm lại, Thần Núi dù sao cũng là địa thần, địa thần với thiên thân thuộc hai hệ thống thần linh khác nhau. Thần Núi muốn phát triển ở thiên cung với thân phận là địa thần thì e rằng còn khó hơn cả việc anh ta tráo đổi thân phận với Liễu Long Đình. Chính anh ta không có khả năng không biết chuyện này.
Liễu Long Đình im lặng thật lâu. Thấy anh ta không nói gì, trong lòng tôi cũng sốt ruột, đang định an ủi anh ta rằng nói không chừng đám thần tiên kia chó ngáp phải ruồi đưa nhầm thư tới chỗ chúng tôi cũng nên. Nhưng Liễu Long Đình không nghe lọt tai, thấy tôi ngồi bên giường thì anh ta đi tới chỗ tôi, nói: "Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, trong vòng mấy ngày nay, chúng ta vẫn còn thời gian tổ chức lễ cưới, lát nữa tôi sẽ an bài người đi chuẩn bị, ngày mai húng ta sẽ thành thân."
Nói xong, Liễu Long Đình xoay người đi ra ngoài. Vốn dĩ kết hôn hay không đều không phải là chuyện quan trọng, không kết hôn thì tôi vẫn ở bên cạnh anh ta, đã kết hôn rồi cũng như vậy thôi. Hơn nữa anh ta nói chúng tôi không còn nhiều thời gian, nghĩa là trong vòng mấy ngày đảm thần tiên trên trời sẽ tìm đến sao?
Sau khi Liễu Long Đinh ra ngoài, tôi cũng không biết mình nên hỏi ai, chỉ có thể âm thầm sốt ruột. Nếu đến lúc đó thật sự có người tới bắt tôi với Liễu Long Đình thì tôi sẽ gánh vác hết trách nhiệm. Mặc dù tôi vẫn không thể hoàn toàn tiếp thụ Liễu Long Đình, nhưng tôi cũng không muốn liên lụy tới anh ta. Anh ta còn có người thân, còn tôi chết thì có lẽ sẽ tốt cho tất cả mọi người.