Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 334




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tòa nhà này là nơi ăn cơm uống rượu, trong nhà bàn ghế vừa dơ bẩn vừa cũ kỹ, tiếng ồn ào liên tục vang lên từ những người đang ăn cơm. Mặc dù họ đều có hình thái con người, nhưng lúc cãi cọ thì sẽ lơ đãng để lộ ra răng nanh hay đuôi gì đó, trong bầu không khí ô uế này có vẻ vô cùng dữ tợn.

Liễu Long Đình mang tôi bước đến trước quầy, ông chủ là một người đàn ông trung niên hơi luống tuổi, mặc chiếc áo dài, mặt mày láo liên, lông mày màu trắng dài phết đất, trông giống như ông thọ tinh trong tranh tết. Liễu Long Đình nhìn người đàn ông trung niên này, nói: "Lấy một chiếc sân, phải sạch sẽ một chút."

Lúc Liễu Long Đình lên tiếng, mấy người ăn cơm gần đó quay sang nhìn tôi với Liễu Long Đình. Thấy Liễu Long Đình bày ra đuôi rắn to thì không hề ngạc nhiên, nhưng khi thấy tôi thì bầu không khí ầm ĩ nhất thời im bặt, ánh mắt tràn đầy tham lam hưng phấn, giọng nói kích động vang lên: "Con bé kia là con người! Đã lâu không phát hiện con người, cô ta là con người. Chúng mày xem, cô ta nhìn chúng ta kìa!" Nghe mấy thứ kia kêu la, tôi lập tức dời mắt, quay sang nhìn người đàn ông trung niên trước quầy. Nghe Liễu Long Đình nói, người đàn ông trung niên này xoay người lấy một chuỗi chìa khóa cùng với một thứ như lệnh bài từ tủ đựng đồ đăng sau, quay lại giao cho Liễu Long Đình, nhìn tôi rồi lại nhìn Liễu Long Đình, hỏi: “Cô bé này là con người à?”

“Ừ” Liễu Long Đình bình tĩnh trả lời, cầm chìa khóa và lệnh bài đặt trên quầy, xoay người rời đi. Nhưng khi chúng tôi rời đi thì giọng người đàn ông trung niên kia lại vang lên: “Sau khi Tôn Hoàng rời đi, Quy Khư này chính là một đồng hoang tàn, Cậu dần theo cô bé này tới đây thì phải cẩn thận, miễn cho bị những thứ khác theo dõi.”

Tôi cho rằng Quy Khư này khác với thế giới con người, nhưng không ngờ chưởng quầy còn có chút tình người. Chẳng qua Liễu Long Đình không để tâm tới ông ta, nghe ông ta nói xong thì bò thắng ra ngoài đường.

Mấy con yêu quái còn làm ầm ĩ trong cửa hàng kia thấy Liễu Long Đình ôm tôi đi thì lập tức bám theo, kêu một đám người trên đường không ngừng chen chúc về phía tôi với Liễu Long Đình, chỉ trỏ chúng tôi, nói rằng có con người tới đây, có một đứa bé là con người vào nơi này, giọng tràn đầy hào hứng. Có lẽ là bị mấy thứ này làm phiền nên Liễu Long Đình xoay người lại, một người xấu xí đằng sau thấy Liễu Long Đình quay lại thì cười đệ tiến lại gần, hỏi anh ta: “Trên người anh toàn là tiên khí thế này, phạm phải lỗi gì à? Sao lại chạy tới Quy Khư của bọn ta?"

Nghe vậy, Liễu Long Đình cười lạnh nói: “Ta tới từ đầu không liên quan tới chúng mày. Nhưng nếu chúng mày còn dây dưa ta thì đừng trách ta ra tay không nể tình.

Người kia chắc chỉ tùy tiện hỏi một câu, không ngờ Liễu Long Đình lại lạnh lùng như thế, nhất thời bất mãn nói: “Là thần tiên giỏi lắm hả? Cuồng cái gì mà cuống? Nếu Tôn Hoàng của bọn ta còn ở đây thì đã sớm dẫn dắt bọn ta san bằng thiên cung của các người rồi!"

Liễu Long Đình không để ý tới người này, cảnh cáo xong thì rời đi. Đám đông vây xem đằng sau cũng vì lời nói của Liễu Long Đình mà không dám bám theo. Điều khiến tôi tức giận là Tôn Hoàng là ai? Lần đó tôi ở trong hang Tân Lĩnh hình như cũng thấy trên bích họa viết hoàng hoàng gì đó, chẳng lẽ thứ đầu người thân rần đó chính là Tôn Hoàng trong lời nói của họ?

Mặc dù tôi không tình nguyện đi theo Liễu Long Đình tới đây, nhưng không hiểu sao tôi lại rất có hứng thú với thứ đầu người mình rần đó, cứ như thể cả giác hứng thú này đến từ trong linh hồn. Tôi đoán chắc chắn thứ đó có liên quan tới kiếp trước của tôi. Thế là tôi quay sang nhìn Liễu Long Đình, hỏi: "Đáy biển Quy Khư này trước kia có thứ gì thống trị à?”

Liễu Long Đình thoạt nhìn không quen thuộc nơi này, cũng không có hứng thú biết trước kia nơi này bị ai thống trị, nhưng đại khái vẫn biết một chút nên đáp lại tôi: "Theo truyền thuyết thì Quy Khư là do vị thần tối cao trên thế giới này thống trị, chính là Đông Hoàng Thái Nhất, trên cổng vẽ đồ đăng đầu người mình rắn chính là ông ta. Tuy nhiên truyền thuyết cũng chỉ được truyền ra từ Quy Khư, chung quy Thần Đông Hoàng là đại thần sáng lập, từ khi Bàn Cổ khai thiên thì ông ta đã tồn tại.”

"Nói nhiều như vậy, Thần Đông Hoàng cũng là đầu người mình rằn chứ gì?

"Không rõ nữa, có lẽ là vậy, cũng có lẽ chỉ là dân chúng Quy Khư tự đoán thôi.” Liễu Long Đình nói rồi mang theo tôi dừng lại trước một dinh thư còn coi như rộng lớn, nói: “Tới nhà chúng ta rồi.”

Nói rồi, anh ta ném thứ như lệnh bài kia vào cánh cửa. Thứ đó biến thành một tấm biển, trên biển viết hai chữ "Liễu Phủ" được treo trên cổng. Liễu Long Đình dẫn tôi bước vào

trong cửa, trong phủ yên ắng, mặc Quy Khư tối tăm không có ánh nắng mặt trời, nhưng tầm nhìn vẫn rất rộng lớn, hơn nữa những thứ mà trên trần gian có thì Quy Khư cũng có, nhà cửa, nước và đồ ăn. Sau khi bước vào Liễu Phủ, chúng tôi thấy trong sân vườn quét dọn rất sạch sẽ gọn gàng, mấy cây hoa đang nở hoa rực rỡ, chẳng qua bởi vì sắc trời âm u nên dù chúng nở đẹp đến mấy cũng không được rực rỡ như trên mặt đất.

“Thích không?" Liễu Long Đình đặt tôi ngồi bên cạnh đình gỗ, hai chiếc lá sen rũ xuống trên đầu tôi, mấy giọt nước trong vật trên lá sen nhỏ lên mặt tôi, lạnh lẽo thấu xương, lại rất thú vị. Tôi gật đầu, nhưng không nói thích, bởi vì bây giờ tôi chỉ thấy bầu trời xám xịt, thật sự không dám tưởng tượng mình sẽ phải sống cả đời ở một nơi như vậy, vĩnh viễn không thấy ánh nắng mặt trời, tham sống sợ chết như chuột cống, không bao giờ được gặp lại người thân.

Liễu Long Đình bình tĩnh hơn tôi nhiều. Anh ta ở bên tôi bao lâu nay, đương nhiên biết rõ tôi đang nghĩ gì. Anh ta im lặng một chút rồi nâng đài sen trước mặt mình, nói với tôi: "Chờ quen rồi, em sẽ thích nơi này. Em đừng chọc đảm yêu quái bên ngoài, chúng ăn thịt người."

Yêu quái ăn thịt người.

Nghĩ tới toàn bộ Quy Khư này, trừ Liễu Phủ, trừ Liễu Long Đình, bên ngoài chỉ toàn là yêu quái muốn ăn thịt tôi, sao tôi có thể quen được đây?

nếu tôi không quen thì sao? Hoặc là tôi bị chúng ăn thịt thì sao? Một mình anh sao có thể bảo vệ được tôi?” Tôi không muốn đánh nát mộng đẹp của Liễu Long Đình, nhưng tôi không nhịn được. Tôi là con người, con người là loài sinh vật sống dưới trời xanh mây trắng, tôi không thể ở lại đây mãi mãi. Có điều nghe tôi nói xong, Liễu Long Đình không có phản ứng gì, dùng sức tách đài sen ra, móc một hạt sen lột vỏ rồi đút cho tôi. Tôi thậm chí nghi ngờ hạt sen của nơi này có ăn được hay không, nhưng Liễu Long Đình yên tâm đút cho tôi nên tôi thử ăn nó luôn. Nhưng tôi ăn xong, Liễu Long Đình lại lột thêm mấy viên đút cho tôi, còn nói rằng: “Tôi sẽ không để em chết, nếu em không yên lòng thì chúng ta sẽ sinh thêm mấy đứa con, bọn trẻ giống tôi, sau này cả nhà chúng ta đều sẽ bảo vệ em. Hơn nữa có con của tôi thì em cũng sẽ yên lòng, lúc đó dù em muốn rời khỏi tôi cũng sẽ luyến tiếc rời xa con của chúng ta.
chapter content