Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 328




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Liễu Long Đình không mở mắt, nhưng khi tôi gọi anh ấy, anh ấy đã đưa tay ra và ôm tôi vào lòng.

Tôi nhìn Liễu Long Đình bây giờ không còn dấu vết buồn bã vì chuyện tối qua, tôi cũng cảm thấy yên tâm, áp mặt vào mặt anh ấy, hỏi Liễu Long Đình: "Hôm qua, những điều tôi nói lúc đó không làm anh buồn chứ?"

Khi Liễu Long Đình thấy tôi hỏi anh ấy điều này, anh ấy lập t mim cười, hàng mi dài hơi mở ra, nhìn xuống khuôn mặt tôi và nói với tôi: "Ai nói tôi không buồn nữa? Tôi rất buồn. Tôi đã dành cả một đêm để tự an ủi mình. Tối hôm qua người nói không phải là em, không phải là Bạch Tô mà tôi yêu. Nghĩ vậy khiến lòng tôi cảm thấy tốt hơn, nếu không bây giờ tôi nhất định chia tay cô

Thấy Liễu Long Đình nói vậy như thể anh ấy không còn muốn quan tâm đến tôi. Nên liền quay lại tát vào mặt anh ấy, nói anh ấy làm sao có thể bỏ tôi, nếu anh ta dám bỏ tôi cũng sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa.

Tôi đánh Liễu Long Đình, Liễu Long Đình cũng trực tiếp vươn tay vỗ vào mông của tôi, nói cho tôi biết nếu tôi mặc kệ anh ấy, anh ấy sẽ đánh tôi, xem tôi có dám bỏ rơi anh ấy không, vào lúc tôi chuẩn bị cãi nhau với anh ấy thì Thường Uyển Nga gõ cửa. Tôi tức giận quay về phía của hét lớn: "Ai?"

"Là tôi, Thường Uyển Nga.

Đó chính là nữ thần, cô ấy đã thay

tên.

Tôi nhanh chóng lấy quần áo bên cạnh giường mặc vào rồi bảo cô ấy vào.

Sau khi tôi đồng ý, Thường Uyển Nga mở cửa bước vào. Bộ quần áo cô ấy đang mặc hôm nay trang trọng hơn. Cô ấy mặc một chiếc áo ngắn kiểu cổ điển và một chiếc váy suông bên dưới. Nhìn thấy cô ấy, tôi và Liễu Long Đình cũng bước xuống giường. Liễu Long Đình rót cho cô ấy một cốc nước, còn tôi thì hỏi cô ấy có nghĩ gì về điều tôi nói tối qua.

Hôm qua tôi có thể nói chuyện một cách bình tĩnh, hoàn toàn chính là do ký ức trước đây của tôi đã điều khiển toàn bộ não của tôi, cách nói và xử lý sự việc hoàn toàn theo phương pháp của kiếp trước, nhưng dù sao thì ký ức kiếp trước cũng rất ngắn, giống như Tác dụng của thuốc đã hết, bây giờ tôi đã trở lại như trước đây, nhìn Thường Uyển Nga bước vào, tôi không dám nói những lời to tát như tối hôm qua.

Thường Uyển Nga liếc nhìn Liễu Long Đình, sau đó nhìn tôi, đi về phía tôi vài bước, sau đó quỳ xuống trước mặt tôi, nói với tôi: “Tối hôm qua ta đã xúc phạm đến Thiên Đế, xin Thiên Để tha thứ. Tối hôm qua tôi đã nghe những điều cô nói, tôi đã hiểu ra rồi, thiên để nói gì cũng đúng, tôi không thể rời khỏi những người ở đây, cũng không buông bỏ được niềm tin mà họ dành cho tôi. Tôi thích nhìn bọn họ cầu nguyện trước mặt tôi, tôi thích cách họ vui vẻ khi tôi đã hoàn thành tâm nguyện của họ, trước đây tôi luôn nghĩ rằng đây là việc do cô yêu cầu tôi. Cô bắt ép tôi phải ở lại nơi này nên trong lòng khó chịu khiến ta quên mất mình thật sự thích làm những việc đó. Tôi cũng xin Thiên Để cho mình lấy công chuộc tội

Bây giờ tôi đang là Chu Nhi. Nên nghe Thường Uyển Nga liên mồm gọi tôi là Thiên Để thì tôi đột nhiên cảm thấy khó xử. nhưng chính là khó xử nên tôi sẽ sử dụng cách mà tôi đã sử dụng đêm qua để nói chuyện với Thường Uyển Nga. Tôi nói với cô ta "Vậy thì cô muốn ở lại đây có phải không?"

“Đúng vậy, tôi nguyện ý, chỉ cần còn người đến cầu, tôi nguyện ở lại phàm trần muôn đời, nhìn mọi người cầu nguyện, tôi sẽ đem lại niềm vui tiếng cười, cầu cho bọn họ con cháu đây nhà

Khi Thường Uyển Nga nói xong những lời này, một chút ánh sáng trắng dần dần từ trong cơ thể cô ấy bay lên, dung mạo và cơ thể cô ấy cũng dần dần thay đổi trong ảnh sáng này. Mái tóc dài búi cao trên đỉnh đầu đầu, khuôn mặt với những đường nét thanh tú đang dần trở nên mịn màng và nhân hậu hơn, y phục trên người đã trở thành một chiếc áo choàng màu hồng, trên tay xuất hiện một gói vải màu đỏ, trong gói vải có một viên ngọc bích. Trong ánh sáng có một đứa bé không ngừng rời ra khỏi cơ thể cô, lập tức khiến cả người cô ấy giống như một vị thần.

“Cô ấy bị sao vậy?" Tôi quay sang hỏi Liễu Long Đình

"Cô ấy biến thân trở lại hình dáng ban đầu” Liễu Long Đình trả lời tôi.

Có vẻ như Liễu Long Đình đã biết trước cô ấy chính là nữ thần ban con từ trên trời đi xuống, cô ấy đã tu hành trên mặt đất hơn hai ngàn năm, cô ấy đã thu đủ niềm tin, trái tim được mở ra, và cô ấy đã trở về hình dáng ban đâu.

Khi nhìn cô ấy quay trở về, trong lòng tôi trào lên một tia ghen tị, cũng là xuống trần gian, bọn họ có thể trở về mà tôi thì số phận trong tương lai còn không biết có như thế nào. Sống còn khó chứ nói gì đến chuyện trở về.

Khi ánh sáng trên người nữ thân ban con biến mất, cô ấy nhìn cơ thể của mình và rất ngạc nhiên, tất cả ký ức được khôi phục, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi và gọi tôi: "Nữ Hi!"

Tôi đã quen với việc người khác gọi tôi là Bạch Tô, cô ấy đột nhiên gọi tôi là Nữ Hi, tôi nhất thời không biết phản ứng như thế nào, nhưng nhìn thấy sự bối rối của tôi, cô ấy không bận tâm, cô ấy bước đến gần tôi và đưa tay ra. cầm tay tôi, tay cô ấy rất mềm, khi cầm trên tay tôi có cảm giác như đang chạm vào một mảnh lụa rất mềm.

"Ngươi có phiên không nếu ta gọi người là Nữ Hi, mặc dù người là cổ thần cai quản thiên cung của chúng ta."

"Không phiền, không phiền, cô có thể đặt lại tên cho tôi, tôi thấy rất vui vẻ." Tôi nói với nữ thần ban con.

Bây giờ nữ thần ban con nhìn về Liễu Long Đình, người đang đứng ngay sau tôi, sau đó lại nhìn tôi một cái rồi nói: "Cô có thể ra ngoài nói chuyện với tôi một lúc không?”

Tôi quay đầu nhìn Liễu Long Đình phía sau, Liễu Long Đình cười và miễn cưỡng buông tay ra. Nói thật, tôi không thích kiểu gọi tôi ra nói chuyện một mình như thế này, dù sao tôi vẫn ở cùng Liễu Long Đình, điều này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của Liễu Long Đình đối với tôi.

Dù sao vị thần tiên này cũng không rộng lượng như người bình thường, vì vậy ta vòng tay qua người Liễu Long Đình, nói với nữ thần ban con: "Đừng coi Liễu Long Đình như người ngoài. Cứ việc nói đi."

Thấy tôi không để ý đến việc Liễu

Long Đình sẽ nghe được, cô ấy suy nghĩ một lúc, sau đó từ trong tay áo lấy ra một nửa mặt dây chuyền bằng ngọc trắng sáng bóng, đặt mặt dây bằng ngọc vào tay tôi, rồi nói: "Mặt dây chuyền ngọc bích này là lúc trước cô nhờ tôi bảo quản hộ. Mặt dây chuyên ngọc bích này vốn dĩ có hai mảnh, nhưng cô chỉ có một mảnh. Tôi còn nghe cô nói, mặt dây chuyền ngọc bích này cũng là do người khác tặng cho cô”. Thần khí bên trong rất nhiều. Cô nói vì miếng ngọc này mà có thể sẽ sảy ra một trận đánh lớn. Hiện tại tôi đem miếng ngọc lại trả lại cho cô.

Mặt dây chuyền ngọc bích trên tay tôi là hình con cá cúi đầu, có nửa hạt tròn trong miệng con cá, nửa hạt còn lại có lẽ nằm ở nửa mặt dây chuyền ngọc bích còn lại. Chắc hẳn đây là một miếng ngọc đôi. Tôi thầm nghĩ không biết kiếp trước tôi đã nói những gì, mà tại sao vì miếng ngọc này lại xảy ra một trận đánh lớn, nhưng bây giờ tôi và Liễu Long Đình đều rất bình tĩnh, làm sao có thể xảy ra một trận chiến lớn?

Tôi hỏi lại nữ thân những cô ấy cũng không thể nói rõ hơn.

Cô ấy cười nói: "Trước cô là người ít nói, làm sao có thể đem những chuyện như thế nói với tôi, cô chỉ nói cho tôi biết cô là Thiên Để trên chín tầng trời, có thể giúp tôi thành thần, nhưng điều kiện là tôi phải bảo quản miếng ngọc này cho cô. Chỉ cần tôi đợi được và giao lại miếng ngọc này cho cô, tôi liền có thể thành thần" Vì trong khối ngọc bích này có linh lực lớn như vậy, nên ta hỏi nữ thần: "Cô có biết ai đã tặng tôi mặt dây chuyền ngọc bích này không? Nếu cô có thể tìm được người tặng tôi mặt dây chuyền ngọc bích, có lẽ người đó có thể trực tiếp giúp tôi khôi phục trí nhớ. Người này có quan hệ với kiếp trước của tôi, lại còn tặng tôi một viên ngọc có nhiều linh khí như vậy, hẳn không phải là người tầm thường.

Nữ thần lại cười nhìn Liễu Long Đình, nói với tôi: "Mặt dây chuyền ngọc bích này là có đội. Vì cô đã có người thích rồi, nên đừng hỏi mặt dây chuyền ngọc bích đến từ đâu." Lời nói thẳng thừng của nữ thần khiến tôi có chút khó xử, tôi chỉ muốn biết kiếp trước là ai tặng mặt dây chuyền ngọc bích này cho tôi, hơn nữa kiếp trước tôi không có tình cảm, làm sao có thể cầm quả như này được. Đây chính là món quà biểu tượng cho tình yêu? Mặt dây chuyền bằng ngọc bích, nhưng hiện tại bị nữ thần nói như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy có chút khó nói.

“Vậy thì Nữ Hi, vì cô không muốn nghe tôi nói chuyện riêng với cô, nên bây giờ tôi có thể đi ra ngoài nói chuyện một mình với Liễu Long Đình được không? Chỉ một trong số hai người có thể nghe tôi nói:”
chapter content