*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cẩn thận, người phụ nữ này đối với cô có ác ý.” Cô Hoạch ở trên vai, ghé vào tại tôi nói,
Hoàng Tam Nương đi phía sau tôi, cô ấy nghe thấy Cô Hoạch nói thế, liền trực tiếp kéo Liễu Long Đình lại, một mình đi về phía nữ thần. Cô ấy dùng một cử chỉ thân thiện để bắt chuyện cùng nữ thần, đầu tiên là hơi cúi đầu về phía nữ thần, sau đó hỏi nữ thần: "Tiên cô, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một lát được không?" Hoàng Tam Nương đã rất lịch sự khi cô ấy nói vậy, nhưng không biết có phải do ngày thường cô ta tiếp xúc với nhiều quan chức cấp cao hay không nên hiện giờ cô ấy chỉ liếc ngang qua Hoàng Tam Nương, không quay đầu lại, mà nói: "Ta không nói chuyện với con vật.
Con vật? Nữ thần nhìn thấy thân phận thật của Hoàng Tam Nương, và cô ấy đã trực tiếp lột trần thân phận Hoàng Tam Nương là một con thú Điều này là quá thiếu tôn trọng với một vị thần tiên.
Nhưng nữ thần nói rằng cô không nói chuyện với động vật, mà tất cả thần tiên hiện giờ bên cạnh tôi đều là động vật, thấy Hoàng Tam Nương bị mắng, Liễu Long Đình liền tăng tốc độ đi về phía nữ thần, anh ấy định nói chuyện với nữ thần. Liễu Long Đình vừa muốn nói chuyện, thi Cô Hoạch trên vai tôi liền nói nữ thần cũng không nói chuyện với anh ấy vì anh ấy cũng là động vật, cô ta chỉ muốn nói chuyện với Chu Nhi.
Ở bên ngoài, Cô Hoạch che giấu rất tôi, thay vì gọi thắng tên tôi, anh ấy gọi tôi là Chu nhi, nghe được lời của Cô Hoạch. Liễu Long Đình quay đầu lại liếc nhìn Cô Hoạch. Tôi nhìn thấy vẻ cao ngạo của nữ thần, liên hướng nữ thần nói: "Chúng ta tìm một nơi để nói chuyện nhé? Tôi có chuyện muốn tìm bà
Nghe tôi nói, nữ thần quay đầu lại, khịt mũi lạnh lùng rồi bước vào sân sau của ngôi đền.
Tôi thấy có một kịch hay, vì vậy tôi đã yêu cầu Liễu Long Đình nhanh chóng đi theo nữ thần, có thể cô ấy sẽ biết về mặt dây chuyền.
Khi nữ thần dẫn chúng tôi vào một khoảng sân, ồn ào bên ngoài bị ngăn cách, nữ thần ngồi xuống một tảng đá nhẵn nhụi, nhìn tôi và nói với tôi: "tôi đã đợi cô rất lâu!”
“Chờ tôi rất lâu, ý của bà là gì?”
Chẳng lẽ kiếp trước tôi kêu người phụ nữ này đợi ở đây sao? Nhưng nhìn người phụ nữ này, cô ta mới ngoài bốn mươi tuổi, trên người cũng không có linh khí, cũng không giống như đã sống mấy ngàn năm, nhìn như là người thường, nhưng người thường sao có thể nhận ra thân phận của ta trong nháy mắt, hiện tại trên người ta không có chút dấu vết của khí tức kiếp trước, cho dù là thần thánh trên trời giáng xuống cũng không thể nhận ra ta
“Chu Nhi, nhanh chóng giết chết bà già này, cô ấy đã định làm điều đó với người!
Cô Hoạch có thể trực tiếp nhìn thấu trái tim của nữ thần, mà nữ thần phụ nữ này đợi ở đây sao? Nhưng nhìn người phụ nữ này, cô ta mới ngoài bốn mươi tuổi, trên người cũng không có linh khí, cũng không giống như đã sống mấy ngàn năm, nhìn như là người thường, nhưng người thường sao có thể nhận ra thân phận của ta trong nháy mắt, hiện tại trên người ta không có chút dấu vết của khí tức kiếp trước, cho dù là thần thánh trên trời giáng xuống cũng không thể nhận ra ta
“Chu Nhi, nhanh chóng giết chết bà già này, cô ấy đã định làm điều đó với người!
Cô Hoạch có thể trực tiếp nhìn thấu trái tim của nữ thần, mà nữ thần "Thật can đảm, người không muốn sống nữa sao?” Liễu Long Đình rốt cục lên tiếng, tức giận nhìn chăm chăm người phụ nữ, sau đó quay đầu nhìn toàn thân tôi, thấy tôi không có bị thương, vẻ mặt tức giận của anh ấy moi hoi diu lai.
Hoàng Tam Nương lúc này đang nhặt Cô Hoạch bị ngã xuống sau khi bị tấn công, cô ấy nhìn Cô Hoạch hai lần, và nói với tôi và Liễu Long Đình rằng anh ấy không có gì nghiêm trọng, nhưng đã ngất đi.
"Ta đã không muốn sống lâu lắm rồi. Cô ta bắt ta phải sống đến bây giờ! Cho dù là ngàn năm sau, cho dù cô ta có biến thành tro tàn ta cũng có thể nhận ra
Khi nữ thân nói lời này, cô ta bắt đầu gầm gử, nhưng khi cô ta hét lên xong, vẻ mặt của cô ta đột nhiên giống như thay đổi 180 độ, đột nhiên, cô ấy lập tức lấy lại bình tĩnh, sau đó cô ta nói chuyện với tôi. Nói rằng cô ta xin lỗi vì hành động bốc đồng vừa rôi.
Phải tích tụ bao nhiêu oán hận mới có thể kích động như vậy, bây giờ nhìn nữ thần đột nhiên bình tĩnh trở lại, trong lòng tôi lại cảm thấy rất khó chịu.
Liễu Long Đình nhìn vào sự thất thường của nữ thần, anh ấy cũng không đối xử với cô ta một cách lịch sự, thay vào đó, anh ấy nói thẳng với nữ thần: "Chúng ta đến đây để hỏi về mặt ngọc. Nếu người đã biết Chu Nhi thì hắn cũng biết chuyện về mặt ngọc.
"Ta đương nhiên biết, Thiên Đế kiếp trước đã giao cho ta một cái mặt ngọc và nói với ta rằng hãy hút tinh khí ở trên cái mặt ngọc đó mà tui luyện. Đó là lý do tại sao ta luôn có thể sống và ban phúc cho dân chúng Nhưng hiện tại trời cũng muộn rồi, mặt dây chuyền ngọc bích hiện nay không ở bên tôi. Cho nên đêm nay các người ở lại trong đến một đêm, đến sáng mai ta sẽ mang mặt dây chuyện đưa cho các người "
Dù gì thì thái độ của nữ thân đối với chúng tôi cũng không tốt, Trong lòng chắc hẳn đang suy nghĩ xem nên đối phó với chúng tôi như thế nào. Hiện tại lại yêu cầu chúng tôi ở lại đây, chắc chắn không phải là chuyện tốt. Tôi muốn từ chối, nhưng nếu từ chối, tôi sẽ không thể lấy được mặt dây chuyền ngọc bích, dù sao thì mặt dây chuyền ngọc bích này vẫn nằm trong tay của nữ thần, nếu cô ta không muốn lấy ra, chúng tôi có giết người cũng vô ích.
Liễu Long Đình nhìn nữ thần suy nghĩ một chút, anh ấy đương nhiên biết nữ thần đối với chúng tôi có suy nghĩ gì, nhưng Liễu Long Đình lại ngẩng đầu nhìn nữ thần mim cười, gật đầu đồng ý.
Nhìn thấy chúng tôi đều đồng ý, trên mặt nữ thần cũng có chút mỉm cười, cô ta dẫn mọi người đi từ cửa nhỏ ở sân sau đến nơi nghỉ ngơi ở sau đền thờ, sắp xếp một gian phòng cho tôi và Liễu Long Đình, một gian khác cho Hoàng Tam Nương. Bảo rằng tối nay chúng tôi có thể nghỉ ngơi ở đây. Cô ta còn nói đây là nơi trước kia tôi từng ở nên sẽ cảm thấy thoải mái.
Nhìn cấu trúc của những ngôi nhà ở đây, trước cửa là một ngọn núi thấp, khi tôi đứng trước cửa và nhìn vào dãy núi, một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được lại xuất hiện trong lòng dường như cảm nhận được trước đây tôi đã đứng ở vị trí này, nhìn núi non trước mặt.
Liễu Long Đình mặt mày bị nữ thần làm bị thương, chính điều này khiến tôi cảm thấy tò mò. Trên người nữ thần không hề có linh khí, tại sao lại có pháp lực? Hay là bởi vì cô ấy đã sống nhiều năm.
Đến bữa tối, chúng tôi chỉ đơn giản là ăn một chút bánh mì và bánh quy mà chúng tôi tự mang đến. Sau khi nữ thần sắp xếp chỗ ngủ cho chúng tôi thì cũng không quan tâm đến chúng tôi nữa, cho nên cũng không mang thức ăn gì đến cho chúng tôi. Thế mà ban nãy tôi còn đợi cô ta mang đến một vài thứ để bằng bỏ vết thương cho Liễu Long Đình mà Liễu Long Đình cũng không khá hơn là mấy, trên mặt có một vết thương nho nhỏ mà còn phải làm nũng yêu cầu tôi tắm rửa và bôi thuốc hộ.
Thực ra mỗi người đàn ông dù có trưởng thành, mạnh mẽ đến đầu thì khi ở trước mặt người phụ nữ của chính mình, anh ta đều là một đứa trẻ. Nếu không phải biết tính của Liễu Long Đình, tôi sẽ không bao giờ tin rằng sẽ có một ngày anh ấy một bên nằm tay tôi, một bên lải nhải muốn tôi chăm sóc anh ấy. Chúng tôi đã tìm được nữ thân, nhưng hiện giờ nữ thân không ở trong đến
Khi đêm đến không biết có phải nguyên nhân đang ở trên núi hay không, tôi cảm giác được sương mù bên ngoài càng ngày càng dày đặc, hơn nữa trong không khí con có một mùi rất lạ. Mùi kỳ lạ này xộc lên chóp mũi của tôi. Khi tôi đang dùng nước xoa lên vết thương trên mặt của Liễu Long Đình, thì có một vệt sương mù từ bên ngoài bay đến đến, Nó bay vào qua khe cửa sổ, và không biết có phải do ảnh hưởng của sương mù không? Khi tôi ôm lấy khuôn mặt của Liễu Long Đình, nhìn vào khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt đầy mê hoặc của anh ấy. Tôi nhịn không được hỗn lên mặt anh ấy. Liễu Long Đình ảnh mắt vẫn luôn ở trên mặt của tôi, mỗi khẽ nhúc nhích, anh ấy nói với tôi: "Bạch Tô, cô thật xinh đẹp.” Liễu Long Đình gần như không thể khống chế được biến ra đuôi rắn của mình. Mặc kệ vết thương trên mặt, dùng đuôi răn quấn lấy tôi bỏ thành những vòng tròn, những lớp vảy thô ráp quấn lấy tất của tôi và cọ xát vào da thịt trên chân tôi.
Bất ngờ thay đổi thành hình dạng bình thường, lại còn khen tôi, đột nhiên trêu chọc tôi mà không có lý do. Mà lúc này mùi lạ từ ngoài cửa sổ