*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi tôi nghe thấy giọng nói của Liễu Long Đình trong nháy mắt tôi liền ổn định lại, nhất thời ôm lấy con rằn lớn mà tôi đang ngồi phía trên, hỏi Liễu Long Đình nói: "Đã đến cửa nhà, anh không vào xem sao?"
"Không cần, chúng ta đi thôi." Liễu Long Đình trả lời dứt khoát trực tiếp dẫn tôi xuống núi, tôi nằm sấp trên lưng một con rắn trắng lớn, cây cối bên cạnh nhanh chóng lui về phía sau. Tôi cũng không biết vì kích động, hay còn vì nguyên nhân nào khác mà tốc độ chúng tôi xuống núi, so với xe lửa còn nhanh hơn.
Tôi không biết những gì Liễu Long Đình nói về tự do có nghĩa là gì? Là chúng tôi có thể không còn bị thiên bình truy sát, đây là tự do? Hay là vì chúng tôi có thể thoải mái ở bên nhau mà nói là tự do? Nhưng sau khi chúng tôi xuống núi, Liễu Long Đình lại trở về bộ dáng ông chủ trước kia. Chúng tôi tìm khách sạn nghỉ lại. Khi anh ấy ôm tôi vào phòng, thì thở phào nhẹ nhõm, anh ấy ôm tôi ném lên giường, sau đó anh ấy cũng nằm xuống bên cạnh tôi. Liễu Long Đình quay đầu hỏi tôi: "Em có vui vẻ không? Chúng ta đã có thể ở bên nhau, ít nhất là trong một thời gian dài, không có ai có thể chia cắt chúng ta nữa."
Có thể là những vị thần tiên từ trên trời trước giờ vẫn luôn gây áp lực lên Liễu Long Đình, nên hiện tại khi chúng tôi trốn thoát, cho nên Liễu Long Đình trở nên nhẹ nhõm. Từ giờ sẽ không còn có ai có thể chia cắt chúng tôi được nữa. Từ giờ trở đi chúng tôi có thể thoải mái mà yêu đương. Tất nhiên đây cũng chính là một chuyện vui đối với tôi do vậy tôi gật đầu xem như trả lời.
Tôi rất muốn cùng Liễu Long Đình làm rõ mọi chuyện. Hỏi anh ấy làm sao có thể giấu điểm chuyện tôi giả chết vì một khi tôi chết thì mọi quy định đã được đặt ra trước đó cũng sẽ sụp đổ. Chẳng qua lời còn chưa kịp nói ra thì tôi đã thấy Liễu Long Đình liên tục dùng ánh mắt nóng rực nhìn tôi từ trên xuống dưới. cũng không cần đợi tôi tắm rửa, anh ấy đi về phía tôi. Dùng một ngón tay nâng căm tôi mà hôn lên. Vừa hôn anh ấy vừa năm đè lên người tôi.
Lúc đầu tôi có ý muốn cự tuyệt, vì từ lúc chúng tôi xuống núi vẫn chưa tắm rửa, trên người đầy bụi bẩn nhưng khi tôi nói Liễu Long Đình lại tỏ vẻ tắm rửa là không cần thiết, Liễu Long Đình trực tiếp tắt đèn trong phòng, giống như sói đói rất lâu nhìn thấy sữa mẹ, cái gì cũng không quan tâm, túm lấy tôi ném vào trong chăn, không nói gì khác, lúc này anh ấy chỉ nghĩ làm sao được ăn no bụng. Tôi cũng kiên nhẫn đợi anh ấy ăn no để còn hỏi chuyện.
Nhưng một màn triền miên này kéo dài cả ngày, quả thực anh ấy không cho tôi ngủ. chờ mọi thứ kết thúc, tôi liền cảm thấy trong bụng mình giống như có lửa đốt, vừa đau đớn lại vừa có một cảm giác thoải mái không nói nên lời. Vì mệt mỏi nên tôi cũng không nghĩ nhiều, tự nhiên nhắm mắt đi ngủ.
Chờ lần nữa tỉnh lại, cũng đã là buổi sáng ngày thứ ba. Liễu Long Đình tỉnh lại sớm hơn tôi, thấy tôi mở mắt ra, liền đỡ tôi đứng dậy, còn đưa cho tôi một ly nước, nhìn bộ dáng ngái ngủ của tôi, liền nói xin lỗi. Nói anh ấy mấy ngày nay rất nhớ tôi, nhịn đến vất vả nên khi gặp lại thì không kiềm chế được.
Hiện giờ tôi đã biết vì sao lúc trước Liễu Long Đình lại mang nửa viên tinh hoa trong người chia cho tôi, tôi nghĩ hoàn toàn là bởi vì để thuận tiện cho anh ấy làm điều xấu. Bởi vì nếu chỉ là một người bình thường thì làm sao có thể chịu nổi anh ấy làm lâu như vậy. Bởi vì quá mệt mỏi mà giờ tôi có chút tức giận với anh ấy. Nhìn Liễu Long Đình, nếu như không phải bây giờ tôi không thể rời khỏi anh ấy thì đúng là có xúc động muốn nói chia tay.
Bất quả nếu phải nói đến chuyện chia tay thì hình như tôi với Liễu Long Đình hiện giờ cũng không có mối quan hệ gì. Vậy thì lấy cái gì để nói chia tay.
Tôi nhận cốc nước từ tay Liễu Long Đình, Liễu Long Đình cũng đang cố gắng để dỗ dành tôi. Cho nên tôi có muốn tức giận cũng không dễ dàng.
Nhưng khi tôi đang định bảo anh ấy lần sau có thể kìm chế một chút hay không thì bỗng nhiên ở ngoài cửa số nhìn về hướng núi Trường Bạch, có một tia sáng chói lọi chiếu lên bầu trời. Chùm ánh sáng chói mắt này thật giống ánh sáng lúc trước, khi tôi cùng Phượng Tổ Thiên kết hôn dùng để truyền tin tức. Toàn bộ thần tiên khi kết hôn, đều phải xin trời đất chứng minh. Nếu đúng là như vậy thì hắn là bây giờ Thần Núi đang cùng Ngân Hoa giáo chủ kết hôn. Mà chùm ánh sáng đang hướng lên trời kia chính là dùng để thông báo cùng trời đất.
Thần Núi có phải thật lòng muốn cưới Ngân Hoa giáo chủ hay không, vấn đề này tôi cũng không lo lắng, nhưng nhìn hai người bọn họ kết hôn, tôi bằng nhiên nghĩ chẳng phải thân tiên không thể kết hôn với nhau hay sao? Chẳng phải quy định về việc này trên thiên đường vẫn còn tồn tại hay sao? Giờ hay người bọn họ kết hôn không sợ ông trời trừng phạt hay sao?
Khi tôi hỏi Liễu Long Đình, thần sắc Liễu Long Đình thoảng bình tĩnh lại, từ trên giường đứng dậy, đi về phía cửa sổ bên ngoài, nhìn chùm sáng kia một lát, sau đó nói với tôi: "Bọn họ chính là vật thí nghiệm, sau khi lệnh cấm của thiên đường bị phá vỡ, bọn họ chính là đối đầu tiên kết hôn!”
"Vật phẩm thí nghiệm?" Tôi nhất thời liền tò mò, thì ra là bọn họ dùng bản thân để thử nghiệm xem có phải quy định của thiên đường đã bị phá bỏ hay không! Thế nhưng nếu họ không sao, thì đây là điều tốt vì nó chứng tỏ quy định đã bị phá bỏ. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với hai người bọn họ, thì chẳng phải tôi sẽ gặp rắc rối hay sao?
"Trong tất cả các thần tiên, ngoại trừ một vài vị thần nho nhỏ trên mặt đất, cùng một số loại thần tiên đặc biệt có thể kết hôn ra, thì tất cả những người còn lại đều bị nghiêm cấm không được có tình cảm, bằng không nếu bị bắt được sẽ bị giam cầm đến mấy nghìn năm, thành thân thì còn nghiêm trọng hơn, bọn họ sẽ bị truy sát”
Những lời Liễu Long Đình nói tôi có thể hiểu một chút. Bởi vì lúc trước sở dĩ tôi có thể gả cho Phượng Tổ Thiên, chính là bởi vì Phượng Tố Thiên là thần tiên dưới mặt đất, chức quan không lớn. Hơn nữa có một số khu vực còn không biết đến anh ta, nói cách khác, anh ấy chính là một vị thần có thể kết hôn. Cũng có nhiều ví dụ khác ví dụ như ba đất, mẹ đất bọn họ đã là vợ chồng từ trước khi thành tiên.
Nhưng những vị thần tiên khác thì không được. Mà thân phận Liễu Long Đình hiện giờ là Tam Lang giáo chủ, cũng coi như là một vị thần có danh tiếng nên anh ấy cũng không thể kết hôn. Bây giờ, Thông Thiên giáo chủ an bài Tam Lang giáo chủ cùng Ngân Hoa giáo chủ kết hôn, chính là vì kiểm tra các quy định trên thiên
đường hiện có còn tồn tại hay không.
"Vậy tôi chưa chết, nhưng quy định của thiên đường sẽ biến mất sao? Nếu đến lúc đó có quy định vẫn còn, có phải cả tôi, anh và toàn bộ nhà họ Liễu đều phải gánh chịu hậu quả hay không?”
Tôi nhất thời lại lo lắng, tôi lo lắng Liễu Kiều Nhi và Liễu Liệt Vân. Tôi mong bọn họ an toàn. Không muốn bọn họ vì chuyện của tôi mà bị liên luy. Thấy bộ dáng khẩn trương của tôi, Liễu Long Đình cũng không thèm để ý, đưa tay ôm tôi vào lòng, nói với tôi: "Thần Núi là người của đại thần đất, anh ta không bị cai quản bởi các quy định của thiên đường, cho nên các quy định đó không thể nào ảnh hưởng đến anh ta, còn về phần Ngân Hoa giáo chủ, cô ta sau khi đầu thai chuyển thế, chính là lấy thân phận người phàm, cho nên cho dù là quy định của thiên đường thì đối với họ cũng chẳng có tác dụng gì
Lúc Liễu Long Đình nói những điều này, tôi mới nhận ra quả nhiên là bọn họ có biện pháp, sự kinh ngạc của tôi lúc này quả thực là khó có thể dùng lời nói biểu đạt, sự khảo nghiệm lần này với bọn họ mà nói chính là nằm trong lòng bàn tay. Một trò chơi được bọn họ sắp đặt từ trước. Nói cách khác nếu người kết hôn hôm nay không phải là Thần Núi thì hiện giờ tôi cũng Liễu Long Đình không thể ở bên nhau.
"Nếu đã nói là thần tiên không thể kết hôn, như vậy lúc trước Ngân Hoa giáo chủ làm sao gả cho Thông Thiên giáo chủ? Thông Thiên giáo chủ làm sao có thể lấy vợ?"
Bây giờ trong đầu tôi tràn đầy nghi vấn, liền đem toàn bộ suy nghĩ hỏi Liễu Long Đình.