*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giếng cổ trong làng sâu không thể nghĩ tới một kẻ máu lạnh và biến thái như Thần Núi trong lòng vẫn còn có điều không thể buông bỏ. Chắc anh ta dù là thân hay người, nếu ở trần gian một thời gian dài cũng sẽ nảy sinh tình cảm. Nhưng tôi không biết cảm giác gì có thể hành hạ anh ta đến mức muốn vứt bỏ cả trái tim của mình. Ngay cả khi tôi đau lòng vì yêu và hận với Liễu Long Đình, ngay cả khi bị hành hạ đến đau đớn tột cùng, chẳng phải tôi vẫn không muốn mang trái tim của mình phá bỏ hay sao?
Cô Hoạch ở bên cạnh tôi, anh ta cũng nhìn thấy Thần Núi tối hôm qua, vì vậy tôi quay đầu lại hỏi Cô Hoạch rằng liệu anh có biết trong lòng vị Thần Núi này có tình cảm gì không?
Dù sao thì Cô Hoạch cũng có năng lực nhìn thấu bí mật trong lòng người, mà đây chính là tình cảm được hình thành trong lòng Thần Núi nên hắn là anh ta có thể biết được
Khi tôi hỏi Cô Hoạch câu này, anh ta ngay lập tức dành cho tôi một cái nhìn ngạo nghề nhất. Nâng cái ngực vẹt của anh ta lên, kiêu ngạo mà nói với chúng tôi rằng anh ta đương nhiên biết. Anh ta nói ánh mắt của mình có thể nhìn xuyên qua cơ thể, hiểu thấu nội tâm của con người. Cho nên mặc kệ trong là trong lòng có bí mật gì, anh ta đều biết hết.
Thấy Cô Hoạch tự tin như vậy, tôi cảm thấy cái dáng vẻ xám xịt, lộn xộn thường này của anh ta cũng trở nên thuận mắt hơn nhiều. Tôi vội hỏi anh ta và bảo anh ta mau nói, rồi vỗ về anh ta vài cái, cho anh ta mấy lời tâng bốc. Mặc kệ đến cuối cùng anh ta nói gì thì Thần Núi cũng là người khi đó chúng tôi hợp tác. Hơn nữa anh Thần Núi còn là người đàn ông mà Liễu Liệt Vẫn yêu thương.
Nhưng khi tôi nhiệt tình quấn lấy Cô Hoạch muốn anh ta nói ra bí mật này thì cái biểu cảm tự tin ban này lại trở nên sợ hãi. Bộ ngực mới ưỡn được lên chưa đến một phút giờ lại xẹp xuống, anh ta nói với tôi: "Chuyện này tôi không thể nói được!" “Sao không thể nói, không phải chuyện gì anh cũng biết hay sao?" Tôi có chút không vui hỏi ngược lại Cổ Hoạch.
Nhận thấy sự căng thẳng trong lời nói của tôi, Cô Hoạch liền nói với vẻ khinh khỉnh. "Cô nghĩ rằng việc tôi biết được bí mật trong lòng người khác là điều tốt? Nếu tôi đủ mạnh mẽ, thi cũng không là gì khi biết được những bí mật đó. Nhưng tôi bây giờ ngay cả cô cũng đánh không lại, càng không đánh lại bọn họ thì việc ta biết những bí mật này có ý nghĩa gì? Cô xem, tôi ngay cả chuyện của Liễu Long Đình còn không dám nói ra thì làm sao dám nhắc đến của Núi. Bí mật trong lòng của Thần Núi cũng quan trọng như chính sinh mạng của anh ta vậy, một khi nói ra bí mật này thì người đầu tiên anh ta muốn giết chính là tôi. Tôi không muốn vì vạ miệng mà phải trả giá bằng cả sinh mạng.
Không nhìn ra, Cô Hoạch ngày thường ngốc nghếch ngốc nghếch, không ngờ cũng có lúc lại nói những lời nghiêm túc đến như vậy. Nhưng càng không nói ra thì tôi càng tò mò nên đã thử mọi cách để có thể mọi được thông tin từ miệng anh ta. Tuy nhiên, miệng Cô Hoạch lại như thể bị gần keo, cho dù tôi có hỏi thế nào thì anh ta cũng không chịu nói. Lần này thì anh ta đã thực sự khiến tôi tức giận. Vì thế trực tiếp dùng tay gạt anh ta xuống khỏi vai, lười biếng gạt anh ta từ trên vai bay thẳng đến Liễu Đình.
Vốn dĩ tôi lo lắng là có quá nhiều xương cốt bên sông, làm sao thân nhân của những người thân đã chết này có thể nhận ra được. Nhưng khi chúng tôi đi về phía sông, chúng tôi phát hiện ra rằng linh hồn của những người vào Đào Viên đã được canh giữ bởi dòng sông. Chờ người thân nêu ra tên tuổi, hoặc có người thân đi ngang qua bên người, đống xương cốt đó sẽ tự đập vào chân người thân, người có quan hệ huyết thống, hoặc là những người ngày đêm tưởng nhớ đến họ nhờ cách này mà nhiều người đã tìm thấy người thân đã khuất của mình. Còn một phần nhỏ những hài cốt không được người thân đến nhận lại, hoặc không có gia đình cũng đã được Liễu Long an bài thỏa đáng. Anh ta quyết định giúp họ hỏa táng rồi chôn cất. Chúng tôi đứng bên sông rất lâu, nhìn linh hồn người chết tìm rồi giao lại xương cốt cho thân nhân. Từng người, từng lĩnh hồn đi về phía tôi và Liễu Long Đình. Bởi vì Liễu Long Đình lấy danh nghĩa của tôi mà giải cứu những linh hồn đã chết bị mắc kẹt này, nên những linh hôn đã chết đang bái tôi. Họ đã không còn liên quan đến thế giới này, một lần nữa siêu thoát, đầu thai chuyển thể.
Nhìn linh hồn biến mất ở trước mắt, trong lòng tôi dường như có một luồng nhiệt khí dần dần tụ lại, cảm giác này rất ấm áp, hơi ẩm làm cho tôi không nhịn được mà ôm lấy tay Liễu Long Đình để lên ngực mình, tôi nói với Liễu Long Đình: "Hiện tại tôi cảm thấy rất ấm áp, đây có phải là đức tin không?"
Liễu Long Đình tay đặt lên ngực tôi, anh ta liếc tôi một cái chế giễu, tôi không biết là anh ta đang nói đùa hay là nghiêm túc, anh ta nói cho tôi biết làm sao trái tim tôi có thể ấm áp bởi vì tôi đối với anh ta rõ ràng là lạnh lùng như băng. Sau đó giải thích với tôi rằng bây giờ linh hồn đã khuất đó đang cảm ơn tôi, vì vậy tôi mới cảm thấy cảm động. Niềm tin có nghĩa là mọi người đã dùng cả trái tim để tin tưởng tôi. Sau đó tôi sẽ có sức mạnh mà họ cho tôi. "Vậy thì sau khi tôi có sức mạnh của họ, tôi sẽ trở nên rất mạnh chứ?" Tôi hỏi Liễu Long Đình. "Ừm, đúng vậy! “Vậy đến lúc đó tôi có thể đánh chết anh được không?” Tôi có chút ác ý hỏi Liễu Long Đình.
Nhưng mà Liễu Long Đình dường như không nghe ra ẩn ý trong lời nói của tôi, anh ta giả ngụ cười hôn lên trán tôi một cái, coi lời nói của tôi như một điều đương nhiên, đến lúc đó sẽ không có ai là đối thủ của tôi nữa.
Nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của Liễu Long Đình, tôi cảm thấy hận ý trong lòng đối với anh ta rõ ràng giảm bớt, tôi sợ rằng khi ở bên cạnh anh ta lâu ngày, tôi sẽ không còn hận anh ta nữa.
Nhưng tôi không muốn mình trở nên như vậy. Trước đây anh ta đã quyết tâm làm tổn thương tôi như thế nào, trước đây anh đã tính toán hãm hại mẹ tôi như thế nào. Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh lần đầu tiên gặp mẹ, và tất cả những điều này, hóa ra là kế hoạch của Liễu Long Đình. Tôi không thể tha thứ cho anh ta. Để anh ra đi là sự khoan dung lớn nhất của tôi dành cho anh ta.
Cô Hoạch ở bên cạnh tôi, khi tôi đang nghĩ đến điều này, tôi không biết Cô Hoạch có nghe thấy những gì đang suy nghĩ trong lòng tôi không, nhưng tôi không thể không nghĩ đến những điều này, tôi có chút sợ hãi nhìn sang anh ta. Nếu Cô Hoạch nói với Liều Long Đình những gì tôi đang nghĩ chắc chăn Liễu Long Đình sẽ không giúp tôi một lần nữa.
Nhưng khi tôi quay đầu lại nhìn Cô Hoạch, thì anh ta đang đứng trên một tảng đá bên cạnh chúng tôi, một chân duỗi thắng một cho chân còn lại ra sức gãi. Có thể là tôi thật giống như lời anh ta nói, anh ta không có biết tôi đang suy nghĩ gì? Thật là kỳ lạ, trước đây anh ta biết tôi đang nghĩ gì trước đây anh ta cũng biết tôi không thích Phượng Tổ Thiên. Tại sao bây giờ anh ta lại không biết?
Nhưng không biết cũng là một chuyện tốt, chẳng có ai lại thích bí mật của mình bị người khác nhìn thấu cả.
Những người bên sông hầu như không còn nữa. Tôi và Liễu Long Đình định quay lại, nhưng trước khi chúng tôi quay lại, một phụ nữ già khoảng chừng 80 tuổi đột nhiên đi về phía tôi và Liễu Long Đình. Bà lão nhìn thấy tôi cùng Liễu Long Đình liên ngước mắt hỏi Liễu Long Đình:"Ngài là thần tiên à?"
Liễu Long Đình bây giờ giống như một ông chủ trung niên, khi bà lão hỏi anh ta, tôi còn tưởng anh ta sẽ phủ nhận, nhưng không ngờ Liễu Long Đình lại công khai thừa nhận, sau đó hỏi ngược lại bà lão: "Vậy xin hỏi bà tìm tôi có chuyện gì sao?"
Bà lão có lẽ đã đoán được điều đó ban đầu, nhưng khi nghe Liễu Long Đình nói thừa nhận, bà lão đã bật khóc, nói với Liêu Long Đình rằng bà rốt cục cũng đã tìm thấy được cao nhân, sau đó hỏi Liễu Long Đình xem liệu anh ta có thể giúp thôn của bà giải quyết một số chuyện hay không? Chỉ cần anh