*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Đây là kết quả sau khi chúng ta thành công, nếu như không thành công thì đừng nói là con sông này, chưa mất mạng sống đã là điều may mắn, thế nhưng có Liễu Long Đình ở đây với tôi, không đến nỗi phải mất mạng, cùng lắm là tôi sẽ bị thương mà thôi.
Bây giờ tôi đang ở trong hình hài của một đứa bé tám tuổi, lúc tôi cầm vé máy bay bước qua cửa an ninh ở sân bay, tất cả mọi người nhìn tôi như nhìn thấy người lùn, chỉ là bây giờ ở bên ngoài, Liễu Long Đình sẽ gọi tôi là Chu Nhi, còn tôi sẽ gọi anh ta là giả.
Buổi sáng lên máy bay, buổi chiều tôi đã đến Giang Tây Nam Xương, nhưng nơi chúng tôi muốn đến là Châu, từ Nam Xương đến Cản Châu cần phải đi một chuyến xe lửa.
Có trời mới biết trên quãng đường này tôi phải trải qua bao nhiêu đau đớn, cũng may tôi không mang theo nhiều hành lý, cũng không phải là quá mệt mỏi, nhưng khi chúng tôi đến khách sạn ở Giang bên cạnh Châu đã là mười một giờ đêm.
Tôi vừa đến khách sạn đã lập tức nam xuống giường, không hề muốn nhúc nhích một chút nào nữa, mà sau khi Liễu Long Đình đến khách sạn, làm phép ở trong phòng xong mới quay trở về dáng vẻ người khác, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn lên những đám mây ngũ sắc đan xen nhau và con sông lớn với dòng nước chảy cuồn cuộn, tôi nhìn Liễu Long Đình, hỏi anh ta có thể nhìn thấy cái gì sao?
Cô Hoạch điều đã bị Liễu Long Đình đuổi đi, trong phòng chỉ còn tôi và anh ta, Liễu Long Đình nghe thấy câu hỏi, quay đầu nhìn về phía tôi, rồi bước đến ngồi bên cạnh, hỏi tôi khi còn bé có từng đọc một bài văn tên là Đào hoa nguyên kỷ hay không?
Tôi không nhớ tôi có từng phân tích nó hay chưa, nhưng tôi đã từng đọc qua, Đào Uyên Minh viết rằng người đánh cá đã đi theo những cánh hoa đào rồi bước vào một thế giới khác, điều này hình như thể hiện mong muốn của người xưa về một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nhưng Liễu Long Đình hỏi tôi về vấn đề này, tôi cũng không phải là đồ ngốc, lập tức hỏi Liễu Long Đình không lẽ anh ta hoài nghi những người mất tích kia là đi vào một thế giới nào đó không tồn tại?
"Không chắc, thế nhưng đột nhiên lại có người mất tích, không phải bị ăn thịt thì có thể là đã tiến vào một nơi khác, chỉ là tôi nhớ tới tác giả của bài văn này là người Giang Tây Cản Giang nên mới nghi ngờ chuyện này."
Lúc Liễu Long Đình nói đến đây, anh ta ghé lại gần hít một cái, ngửi thấy mùi mồ hội trên người tôi, lập tức bảo tôi đi tắm, thối quá.
Đang nói chuyện vui vẻ tự nhiên Liễu Long Đình chế tôi thối, bây giờ tôi còn đang ở trong thân thể trẻ con, lập tức lần một vòng lên người Liễu Long Đình, bảo rằng tôi sẽ làm anh ta cảm thấy hội đến chết, thế nhưng lúc tôi nói đến đây lại cảm giác hình như mình đang vui vẻ tương tác với Liễu Long Đình, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, thế là định rời khỏi người Liễu Long Đình, bước xuống giường di tắm rửa, Liễu Long Đình đột nhiên đưa tay kéo tôi đứng lên giường, sau đó ôm ngang người tôi, cúi đầu nói:
"Chúng ta cùng nhau tắm.
Nói xong lập tức ôm tôi vào phòng tắm.
Mặc dù tôi đi theo Liễu Long Đình lâu như thế, nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi đường đường chính chính tắm rửa cùng anh ấy, ban đầu tôi muốn từ chối, nhưng trong lòng không hiểu sao lại ỡm ờ đồng ý, khi Liễu Long Đình cởi quây áo ra, vết bầm trên người anh ấy xuất hiện trước mặt tôi, mặc dù vết bầm kia không phải do tôi làm, nhưng tôi lại đang ngồi trên vòng eo rần chắc của anh ấy, cũng là ngồi trên vết bầm kia, trong lòng tôi cảm thấy hơi áy náy, bảo rằng hay là anh ấy tầm trước đi, tôi sợ tôi không cẩn thận sẽ đụng vào vết thương.
Liễu Long Đình nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của tôi, lập tức hỏi ngược lại một câu, ánh mắt nhìn lên vết thương trên người anh ấy, nói với tôi: "Thế nào? Thương tôi hả?"
"Thương anh mới là lạ!" Tôi lập tức lật lọng không nhận, tôi sẽ không để Long Đình biết tôi đau lòng vì anh ấy, nếu không thì anh ấy sẽ được voi đòi tiên, thế nhưng Liễu Long Đình thấy tôi phủ nhận cũng không nói gì, lấy sữa tắm thoa lên người tôi, một tay giữ lấy eo của tôi, một tay xoa lên cả người tôi.
Thế nhưng đến khi anh ấy động đến nơi thầm kín của tôi, mặc dù bây giờ tôi còn bé, nhưng mà cảm giác trơn mượt kẹp lấy ngón tay của Liễu Long Đình vẫn khiến tôi run sợ trong lòng, đưa tay đẩy Liễu Long Đình ra, bảo anh ấy đừng hại tôi, muốn tắm thì tầm nhanh lên.
Liễu Long Đình nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của tôi, lập tức bật cười: "Cũng không phải là chưa từng sở, bây giờ dáng vẻ của em, trước ngực còn không có nửa lạng thịt, tôi nhìn em cũng không thể nổi lên hứng thú."
Liễu Long Đình đúng là ép người quả đáng, bây giờ nếu tôi đang ở trong dáng vẻ người lớn, chắc chắn tôi sẽ dùng bộ ngực của mình làm anh ta ngạt thở, nhưng mà nghĩ lại, quân tử không chấp tiểu nhân, tôi cũng lười so đo với anh ta.
Qua một ngày mệt nhọc, đêm nay tôi ngủ rất ngon, chỉ là phương Nam bây giờ đã vào thu, rất khó có mưa, tôi và Liễu Long Đình ở khách sạn này gần mười ngày rồi vẫn không thấy trời có dấu hiệu mưa.
Liễu Long Đình không hề gấp gáp, nhưng anh ấy không vội không có nghĩa là tôi cũng thế, dù sao thì thời gian vẫn trôi qua từng ngày, mà tôi, không ở trong khách sạn xem phim thì cũng chơi trò chơi, ngay cả ra khỏi cửa tôi cũng không muốn ra, hơn nữa nghe thấy người dân địa phương nói vài tháng không mưa cũng là chuyện bình thường, dù sao thì mưa hay không cũng phải dựa vào ông trời, mặc dù nghe nói có một đoạn sông chỉ cần có mưa thì sẽ có người mất tích, nhưng dù sao thì ở Cần Châu cũng nghiêm trọng nhất cho nên chúng tôi mới đến đây.
Liễu Long Đình không hề gấp gáp như tôi, cho một vài người đi làm bảng hiệu cho tôi, sau đó lấy lí do anh ấy là người do giáo chủ điều tới kiếm tra tình hình người dân, anh ấy lấy danh nghĩa của tôi gọi những tiến gia ở đây đến, phương Bắc thì có nhiều tiên động vật, phương Nam nhiều tiền quỷ, những tiên gia mà Liễu Long Đình gọi đến đều là những tiến quỷ trong sạch, hỏi bọn họ có biết rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến nhiều người mất tích ở đoạn sông Cản Giang này hay không?
Những tiên quỷ đã tu luyện ở đây lâu dài cũng không biết, tất cả mọi người chưa từng thấy, mà những tiên quỷ đã từng nhìn thấy lại nói rằng, trước khi những người đó mất tích, bọn họ vẫn thấy sinh sống rất tốt bên bờ sông, còn đánh bạt cả, chỉ là bông nhiên lại không thấy đầu nữa, không có gì tà ma, cũng không hề có yếu ma quỷ quái gì cả.
Chuyện này, nếu như xảy ra ở trước đây, tôi có thể lập tức đi tìm thần sông để hỏi, dù sao thân sông cũng là vị thần cai quản dòng sông này, anh ta quản lí dòng sông này nhiều năm như thế, không thể nào không biết được, nhưng bây giờ tôi đang ở trong dáng vẻ trẻ con này lại không thể để lộ thân phận, chỉ có thể tự mình điều tra.
Ngày thứ mười một, khi Liễu Long Đình gọi các tiên gia ở gần hai bên bờ sông đến, cuối cùng cũng có một tiên gia nói ra một điều khiến tôi cảm thấy có hứng thú, không phải liên quan tới việc những người kia làm sao biến mất, cũng không phải bao giờ trời mưa, mà vị tiên gia kia nói, hơn mười ngày trước ông ta có nhìn thấy một người, nói là thần cũng không phải, nói là tiên cũng không đúng, bởi vì tín ngưỡng đã không còn nhiều, người đó mặc một chiếc áo dài màu xanh sầm, tóc dài, bước đến bên bờ sông, đêm hôm đó đúng lúc mưa to, mà người đó lại lập tức biến mất bên bờ sông.
Lúc vị tiên gia nói đến đây, trong đầu của tôi lập tức nghĩ người này có thể chính là thân núi, tôi cũng không biết vì sao tôi lại xác định như thế là anh ta, nhưng mà lúc này đột nhiên giác quan thứ sáu quá mạnh mẽ, nên tôi lập tức hỏi vị tiên gia này vẻ ngoài và khí chất của thần núi ở đây, điều này thật sự đúng, thần núi còn tới đây sớm hơn cả tôi và Liễu Long Đình, và rất có thể anh ta đã đến nơi mà những người mất tích kia đến!
Thân núi đến, Liễu Long Đình cũng cảm thấy hơi bất ngờ, thần núi muốn thu phục những yêu quái kia, mà mục đích của bọn tôi lại là đi giết bọn chúng để trừ hại cho dân, nếu như thần núi đã đi trước chúng tôi, mặc dù pháp lực của anh ta không cao, nhưng dựa theo thủ đoạn của anh ta, rất có khả năng anh ta đã biết rõ chuyện đảm người kia mất tích.
Tôi không biết điều tôi đoán có đúng hay không, nhưng đêm hôm chúng tôi hỏi rõ ràng mọi chuyện, trời đổ một trận mưa to như trút nước.
Tôi và Liễu Long Đình đợi mãi mới đến lúc mưa to, Liễu Long Đình không yên tâm để tôi một mình che dù đi ra bờ sông, nên anh ấy thu lại hết tất cả hơi thở trên người, biến thành dáng vẻ của một ông chủ trung niên, bảo rằng thân phận của tôi bây giờ là con gái của anh ấy, tốt nhất là đừng để lộ thân phận của chúng tôi, không đến lúc bất đắc dĩ thì cố gắng hạn chế sử dụng pháp thuật, sau khi dặn dò xong những điều này, anh ấy ôm tôi đến bờ sông, mà Cô Hoạch Điều cũng đi theo chúng tôi.
Người ta thường nói mưa ở phương Nam nhẹ nhàng nhưng dai dẳng, nhưng trận mưa to này rất dữ dội, vô cùng kỳ lạ, căn bản không hề giống cơn mưa do ông trời tạo ra mà Liễu Long Đình cũng cảm thấy cơn mưa này vô cùng kỳ quái, nói với tôi rằng đây là cơn mưa do có người cố ý cầu mưa, mà người có thể cầu mưa chỉ có người quản lý tự nhiên trên thế giới hoặc là thần linh ngũ cốc, ví dụ như thần cốc, thân núi, Long Vương, bọn họ chấp nhận người cầu nguyện