Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 297




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mỗi lần Liễu Long Dương về nhà

đều gấp rút, sau khi dặn dò Liễu Liệt

Vẫn liền lên trời. Chúng tôi vừa thấy

Liễu Long Dương đi rồi, vội vàng

bước vào phòng, nhìn thấy Liễu Long

Dương đã thay quần áo.

Còn quần áo lúc trước anh ta mặc có chút vết máu, đang treo bừa bãi trên ghế. Thấy bọn tôi đi vào, liền vội vàng đem áo khoác trong tay che đi đống quần áo đó. Anh ta có chút xấu hổ bảo chúng tôi đừng nhìn.

Liễu Liệt Vân đi về phía Liễu Long Đình, quét toàn thân Liễu Long Đình hỏi thăm Em ba, em không sao chứ?"

Cô ấy vừa nói, vừa định đưa tay sở Liễu Long Đình, nhưng bị Liễu Long Đình tránh đi. Liễu Long Đình lắc đầu nói không sao cả, kêu Liễu Liệt Vân đi làm việc đi.

Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Liễu Long Đình, Liễu Kiều Nhi đang đứng cạnh tôi còn đâm thêm một nhát: "Anh ba làm sao mà không sao được, rõ ràng là bị anh cả đánh cho mất mặt. Xấu hổ với chúng ta đó

Vốn dĩ, Liễu Long Đình có thể giả vờ bình tĩnh, nhưng bị Liễu Kiều Nhi vạch trần lộ như vậy, sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống, bảo Kiều Nhi đừng nói nữa.

Còn Liễu Liệt Vân nghe Liễu Nhi nói như vậy. Cô ấy lo hơn. Cô ấy đưa tay kéo áo của Liễu Long Đình, luôn miệng nói với Liễu Long Đình rằng bọn họ đều là người một nhà, có gì mà phải xấu

Liễu Long Đình giữ chặt bảo vệ quần áo của mình. Nhưng vì anh ta đang mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, nên trong lúc giằng co bị kéo cổ áo làm lộ ra bộ ngực rắn chắc đầy những vết lớn màu đỏ trắng giao nhau. Màu trang là làn da ban đầu của Liễu Long Đình, và màu đỏ là những vết sưng tấy do cây thước phạt Liễu Long Dương đánh

"Long Dương này thật đúng anh em của mình cũng ra tay nặng như vậy. Ở trên trời làm thần tiên lâu ngay cả em trai mình cũng mặc

Nhìn thấy vết thương của Liễu Long Đình, Liễu Liệt Vân tức giận chửi rủa Liễu Long Dương vì sao đã ra tay nặng như vậy. Nhanh chóng bảo Liễu Kiều Nhi và tôi mang một ít nước đá và một ít thuốc mỡ lại đây.

Dù sao những vết thương đó là do Liêu Long Dương đích thân đánh trừng phạt Liễu Long Đình, khó để trị lành chỉ có thể dùng thuốc mỡ một chút

Khi tôi và Liễu Kiều Nhi mang cục

nước đã đến phòng ngủ, Liễu Liệt Vân đã cởi hết quần áo của Liễu Long Đình, toàn bộ phần trên cơ thể đều sưng tấy, bị đánh không có chỗ nào còn nguyên vẹn. Có chỗ còn mang vết máu, khó có thể nghĩ tới Liễu Long Dương tổn bao nhiêu sức lực mới có thể đánh Liễu Long Đình thành như thế này.

Liễu Liệt Vân đau lòng vì Liễu Long Đình không cho chúng tôi chạm vào. Cô ấy bọc đá viên vào một miếng vải, nhẹ nhàng chườm lên lưng Liễu Long Đình. Vừa chườm đá vừa an ủi Liễu Long Đình nói rằng một chút nữa là tốt rồi.

Vẻ dịu dàng của Liễu Liệt Vân khiến tôi có chút xấu hổ, dù sao thì tôi cũng sống ở nhà họ Liễu với tư cách là bạn gái của Liễu Long Đình Bây giờ Liễu Long Đình bị thương, tôi còn không quan tâm bằng chị gái của anh ta.

Chuyện này khiến sự lương thiện trong lòng tôi có chút băn khoăn, lúc Liễu Liệt Vân đang chăm sóc vết thương, Liễu Long Đình nhìn chăm chăm tôi như kiểu tôi vô tích sự, chỉ biết ăn không ngồi rồi. Rốt cuộc tôi cũng bị cần rứt

lương tâm, tôi nói với Liễu Liễu Vân rằng để tôi làm. Bây giờ cô ấy phải chăm sóc cho cả gia đình, làm sao có nhiều thời gian để ngồi bôi thuốc cho Liễu Long Đình.

Vốn dĩ Liễu Liệt Vân còn lo lắng tôi làm không tốt, nhưng lúc này cô ấy làm ra vẻ đúng thật không có nhiều thời gian như vậy. Hơn nữa đây mới là nửa người trên, đợi lát nữa còn bội thuốc cho phần dưới. Cho dù Liễu Liệt Vân là chị gái nhưng trực tiếp cởi quần của Liễu Long Đình thì cũng không tốt lắm.

Vì thế liên giao cho tôi, còn dặn dò tôi cẩn thận một chút, còn phải bội loại thuốc nào. Sau khi dặn dở xong, Liễu Liệt Vân dẫn Kiều Nhi đi ra ngoài trước.

Liễu Long Đình thấy tôi cảm cục nước đá trong tay, đôi mắt anh nhìn tôi như kiểu tôi nợ anh ta mấy trăm triệu cuối cùng cũng dịu lại, anh ta xoay người lại muốn tôi lau ngực cho anh: "Coi như em còn chút lương tâm.”

“Cái này mà tính chút lương tâm, em đây là rất có lương tâm!” Tôi bất mãn đáp lại Liễu Long Đình.

Không nghĩ tới, Liễu Long Đình liền hừ rồi đáp "Nếu như em rất có lương tâm, là lúc nãy em đã vội vàng quan tâm anh. Anh thấy em không nhúc nhích, một cầu cũng không nói. Cũng đều tại em, anh bị đánh là do em.

Quái lạ. nếu không phải lúc nãy Liễu Liệt Vân đang ở đây, trong Liễu Long Đình rất nghiêm túc, tôi thực sự nghĩ não của Liễu Long Đình có vấn đề vẫn chưa tỉnh dậy.

Tôi cầm viên đá trên tay đặt lên đĩa, đối với Liễu Long Đình có chút khó chịu nói: "Anh trách em cái gì? Đừng có chuyện gì cũng đổ hết lên đầu em. Ban ngày ban mặt anh làm ra chuyện gì, vừa rồi em cũng đã nhắc anh nhưng anh đâu có nghe lời em nói. Bây giờ còn đem trách nhiệm anh cũng không khai em ra, em thấy anh có yêu em hay không? Chuyện này trách em hay ai đây?

Tôi đi, mặc dù tôi còn nhỏ, nhưng tôi dựa mạnh vào người Liễu Long Đình. Anh ta không cảm thấy đau. Tôi cảm thấy đau. Anh ta sẽ giống như bệnh thần kinh vậy.

Ôm tôi chặt như vậy, tôi không đẩy ra được. Không biết có phải anh cố tình làm tôi nhỏ đi để anh tiện khi dễ tôi không, tại sao không biến thành một thứ khác, con mèo hay con chó cũng tốt mà

“Thôi đi, kỳ quái, đều là lỗi của em, anh vừa lòng chưa." Tôi khó chịu nói với Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình sau khi nghe tôi nói vậy mới vừa lòng, buông tôi ra bảo tôi chườm vết thương cho anh

Đúng là đồ ngốc, tôi mắng Liễu Long Đình trong lòng, sau đó mặc kệ anh ta, tốt bụng lấy cục nước đá ấn lên vết thương cho anh ta, nhân tiện bồi thuốc cho anh ta.

Liễu Long Đình vẫn cúi đầy nghiêm mặt nhìn sự không hài lòng của tôi hiện rõ trên khuôn mặt. Đột nhiên anh ta đưa cắm đến bên tai tôi, nhẹ giọng hỏi: "Em không phải cũng thích cái đuôi của anh sao? Em cũng muốn anh mà đúng không? Em bị anh bat gặp hai lần rồi."

Người đầu kéo xuống, có quỷ mới muốn anh, tôi lập tức màng Liễu Long Đình, lúc nãy bị anh cả đánh còn chưa đủ. Nhìn bộ dạng không biết xấu hổ của anh ta, sớm biết vậy tôi đã đổ dầu thêm lửa để anh cả đánh anh ta cho thảm hơn một chút.

Thấy tôi mắng đến mặt mày đỏ bừng, Liễu Long Đình như bắt được điểm yếu, khỏe mỗi lập tức cong lên, cần một cái lên vành tai của tôi, an ủi: "Đừng xấu hổ. Anh cũng vậy, khi anh muốn em chẳng khác gì có con mèo cào vào tim anh. khiến anh không kiểm soát được, muốn ăn

sạch em. Liễu Long Đình giống như yêu vậy, giữa thanh thiên bạch nhật này nói lời đen tối này khiến tôi đó mặt, tim đập chân run. Nếu không phải do quen anh ta đã lâu và biết rằng tôi không thể thích anh ấy, thì có lẽ tôi đã bị xiêu lòng.

Tôi không muốn nói chuyện này với Liễu Long Đình nữa, Liễu Long Đình cũng không tiếp tục quấy rầy tôi. Anh ta đứng thẳng dậy và nói với tôi: "Được rồi, anh không trêu chọc em nữa. Thời gian không còn nhiều. Ngày mai chúng ta sẽ đi

“Vẫn giống như trước, chúng ta sẽ tiêu diệt lũ ác ma đó và xây dựng niềm tin cho mình. Trên đời này sức mạnh lớn nhất chính là niềm tin, cảng có nhiều người tin tưởng, thờ phụng mình thì mới có thể sống yên ở thế giới này. Ai cũng không thể giết được mình.

Phương pháp của Liễu Long Đình và thần núi khác nhau. Phương pháp của thân núi là tụ họp tất cả quái vật để đưa tôi về vị trí cũ, còn phương pháp của Liễu Long Đình là để tôi thu thập niềm tin của nhân gian để bảo về tôi.

Nhưng anh cả của Liễu Long Đình lại tìm đến Liễu Long Đình, anh cả hy vọng Liễu Long Đình bắt được tôi. Nhưng anh ta lại ngang nhiên giúp đỡ mình, không sợ bị anh cả trách sao? Không sợ gây phiền phức cho nhà họ

Liêu sao?

Hơn nữa, tôi chỉ có thể chọn một phương pháp của thân núi hoặc phương pháp của Liễu Long Đình. Nếu giết những yêu ma kia thì không thể thu thập chúng được, nếu chọn phương pháp của Liễu Long Đình, lỡ thất bại thì phải làm sao?

Tôi không muốn đơn giản sống một cuộc đời. Vậy thì có khác gì Phượng Tổ Thiên đã từng nói. Cùng anh ta lên trời, ở trong nhà giam trải qua một đời?

Nhưng bây giờ tôi vẫn phải dựa vào Liễu Long Đình, cho dù anh ta nói
chapter content