Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 281




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Yêu thú và thần thú, kém chính là một cấp bậc, cấp bậc thấp sẽ bị áp chế, thế giới này ban đầu hỗn độn, vốn không có cấp bậc gì, chỉ đến khi loài người xuất hiện, thế gian vạn vật mới có trật tự cấp bậc.

“Tôi đồng ý với ông.”

Tôi trả lời ngắn gọn, cố gắng không để cảm xúc vui sướng của chính mình lộ ra ngoài, mà sau khi Chuyên Húc thấy tôi đã hứa hẹn rồi, nói tiếng tạm biệt với tôi, sau đó, biến mất cùng với một trận tiếng sóng biển gào thét, cả biển khơi rộng lớn lại trở về vẻ yên bình.

Sau khi Chuyên Húc đi rồi, thần núi ở bên cạnh tôi đứng dậy, còn dùng hai đầu ngón tay giật lấy cái vảy của Chuyên Húc được tôi nằm trong tay, mà lúc này tôi cũng lấy cái mũ trên đầu xuống, chỉ thấy trên bãi biển trước mặt tôi có một vệt ẩm ướt lớn rộng khoảng năm sáu mét, dấu vết từ trước mặt tôi thắng tập thông vào biển cả. Chắc chắn đây là dấu vết mà Chuyên Húc từ trong biển tới, chỉ là nhìn vết in thật lớn như thế, trong lòng vui mừng cảm thấy vẫn may vừa rồi tôi dùng chiếc mũ này che mắt, bằng không, nhìn thấy một thứ khổng lồ như vậy, nhất định tôi sớm đã bị dọa mất nửa cái mạng rồi.

“Rốt cuộc Chuyên Húc kia là yêu quái gì nhỉ, sao trên người còn có vẩy cá dài?" Tôi hỏi thần núi.

Thần núi soi hai miếng vảy trong suốt này về phía mặt trời trên bầu trời, nhất thời ánh mặt trời ở trên miếng vảy này lại phản chiếu ra một chùm ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc, lúc này mới nói với tôi: “Sau khi anh ta chết, đúng lúc trong biển có người cá sinh con, hồn phách của ông ta mượn lúc này chui vào bụng người cá đó, trở thành con của người cá đó sinh ra. Vừa rồi ở trước mặt cô, là một con cá lớn với bộ ngực cực lớn của người phụ nữ trưởng thành

Một con cá còn có thể phát triển ra bộ ngực của phụ nữ? Vậy đây chính là mỹ nhân ngư sao? Sớm biết là mỹ nhân ngư, vừa rồi tôi cũng phải nhìn lén vài cái. Nhưng mà thần núi nhìn thấy dáng vẻ tiếc hận này của tôi, ngay lập tức "hừ” một tiếng với tôi, nói tôi không có kiến thức, sau đó lại nói tiếp: “Không phải cô nói muốn đi tìm Phượng Tổ Thiên sao? Bây giờ chúng ta có thể đi rồi, hơn nữa, cũng đến lúc cô thử xem bản lĩnh của cô rồi.”

Đi gặp Phượng Tổ Thiên và bản lĩnh của tôi có quan hệ gì? Tuy nhiên còn không đợi tôi hỏi thần núi, thần núi trực tiếp lấy gương Thiên ảo ra, đặt thẳng ở trong lòng bàn tay của anh ta, đồng thời đọc mấy câu thần chú, nhất thời, trên mặt gương Thiên vọt lên một ánh hào quang, sau đó giống như một mặt hồ, đột nhiên trong gương xuất hiện một thứ gì đó đen tuyền.

Bây giờ ánh mặt trời đang rất lớn, bên trong gương quá đen, tôi hơi nhìn không rõ đây là đang ở đâu? Mà thần núi thấy tôi nhìn không rõ, liền phất tay áo che đầu tôi và gương Thiên lại, ánh sáng chói lóa bên ngoài bị ống tay áo anh ta ngăn cản, ánh sáng tối đi rất nhiều. Tôi đã nhìn rõ trong gương Thiên là nơi nào, là một nhà giam đen kịt, mà Phượng Tổ Thiên đang bị xích sắt treo ở trong nhà giam tối đen, áo mặc trên người bị cởi hết rồi, trên người vốn trơn bóng lại lộ ra chồng chất vết thương máu thịt lẫn lộn.

Cảnh tượng này nhất thời khiến tôi nhìn ngây người rồi. Vội vàng quay đầu nhìn thần núi, hỏi anh ta gương Thiên này có phải xảy ra vấn đề gì rồi không? Phượng Tổ Thiên đang ở đâu?

Quả thực tôi không có cách nào dám tin, người bị treo ở trong nhà tù tối đen này lại là Phượng Tổ Thiên. Ấn tượng mà anh ta mang lại cho tôi vẫn luôn là sự tồn tại của thần may mắn, anh ta là thụy thủ, trong cầu nguyện của con người, anh ta là an khang yên bình, cho nên khi anh ta làm Thành Hoàng, mới có thể thuận lợi như vậy, dân chúng một phương an cư lạc nghiệp, nhưng bây giờ anh ta lại bị nhốt ở cái nơi không ăn khớp với thân phận của anh ta, khiến cho tôi thật sự khó có thể tin được.

"Bây giờ anh ta đang ở trong địa lao của địa phủ, mấy ngày trước khi anh ta đợi cô, mê man qua đi, anh ta đã mất đi tất cả thân thận, chỉ là một con chim bình thường, hồn phách bị âm soa của địa phủ câu đi. Hơn nữa anh ta là vật để cưỡi của cô, một chủ nhân như cô gặp nạn, anh ta là thuộc hạ của cô, nhất định cũng sẽ không sống dễ chịu. Chỉ có điều dù sao anh ta vốn là thụy thú trong Thiên cung, cũng không phải là người của Cửu Trùng Thiên cô, cho nên những âm soa này, có lẽ chỉ phụng mệnh trừng phạt anh ta, ép anh ta sau này không đi theo cô nữa. Tuy nhiên nhìn anh ta bị đánh thành như vậy, đoán chừng vẫn còn trung thành tận tâm với cô.”

Lúc thần núi nói lời này, rất có hứng thú nhìn Phượng Tổ Thiên xuất hiện trong gương Thiên.

Mà tôi nhìn gương Thiên, nhìn Phượng Tổ Thiên bị hãm hại thành bộ dáng như vậy, trong lòng vừa khổ sở vừa oán trách anh ta. Vì sao anh ta vẫn muốn tiếp tục đi theo tôi, nếu như không phải đi theo tôi, có lẽ cũng sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

“Vậy tôi phải làm thế nào xuống dưới cứu anh ta? Còn có hồn phách của anh ta đã ở địa phủ, vậy thân xác của anh ta ở nơi nào?” Tôi hỏi thần núi.

“Về phần cô có thể cứu được anh ta hay không thì phải xem bản thân cô có dám xuống dưới hay không? Nhưng mà cô yên tâm, thân xác của anh ta đã được người em trai thứ năm của Liễu Long Đình nhặt về nhà rồi, đang nuôi dưỡng ở trong nhà. Chỉ cần cô đem hồn phách của Phượng Tổ Thiên lên, không chừng còn có thể đi tới nhà Liễu Long Đình một lần nữa, ôn lại một chút cuộc sống đằm thắm ân ái của cô và Liễu Long Đình.

Nhìn thần núi lúc này lại đang châm biếm tôi, tôi ném thẳng cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ, sau đó bảo anh ta đưa tôi xuống bên dưới đi, tôi muốn đi cứu Phượng Tổ Thiên lên.

Thần núi thấy tôi thẳng thắn đồng ý, nói tôi một câu có tiến bộ, loại bộ dáng không sợ chết này của tôi so với loại dáng vẻ nhát như cáy trước kia thú vị hơn nhiều rồi. Nói xong, cũng rất sảng khoái gọi một đứa trẻ đang đứng ở phía sau tôi đi qua, sau đó biến ra một sợi tơ hồng thật dài, một đầu cột trên ngón tay của tôi, một đầu cột vào trong cổ của đứa trẻ: “Nếu cô tin tưởng tôi, bây giờ tôi sẽ tách linh hồn của cô từ trong cơ thể của cô ra, đợi lát nữa cô và đứa trẻ xuống dưới địa phủ, cậu ta sẽ đưa cô đến chỗ Phượng Tổ Thiên bị nhốt, đứa trẻ này là một nén nhang, bắt đầu xuống địa phủ, chân của cậu ta sẽ bị đốt cháy. Nếu cậu ta bị đốt cháy đến trên cổ, sợi tơ hồng cắt đứt rời xuống, mà cô còn chưa đi ra, thì cô sẽ vĩnh viễn không ra được, bởi vì tôi cũng sẽ không đi xuống cứu cô.”

Thần núi quả thực là vô tình vô nghĩa, có điều khi anh ta nói với tôi muốn tôi tin tưởng anh ta, trong lòng tôi thật sự vẫn hơi do dự, song nghĩ lại cho dù anh ta không hại tôi, sau này tôi cũng phải chết, vì thế cũng không cố kỵ cái gì nữa. Sau đó hỏi anh ta tôi đến âm tào địa phủ rồi, phải làm thế nào mới có thể cứu được Phượng Tổ Thiên, dù sao anh ta cũng bị dây xích khóa mà.

"Hồn phách của cô giống như thân thể của cô, tôi đã dạy qua cô sử dụng khí tức trong cơ thể cô như thế nào để đi chế ngự kẻ địch rồi. Về phần cô phát huy ra sao, thì phải xem bản thân cô thôi.”

Tôi nghĩ thầm, thần núi anh ta muốn hợp tác với tôi, tôi xảy ra chuyện anh ta không thể không xuống dưới cứu tôi, vì thế cũng đồng ý với anh ta. Mà thần núi cũng gọi tôi vào phòng, để tôi ngồi trên một chiếc ghế ở phía tây bắc trong phòng, bảo tôi nhắm mắt lại, sau đó tôi chỉ loáng thoáng nghe được tiếng anh ta lẩm bẩm đọc câu thần chú.

Tiếng đọc thần chú này giống như hát ru, khiến đầu tôi đau vô cùng, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy cơ thể của mình giống như sắp bay lên. Khi thần núi nói tôi mở mắt ra, tôi mở mắt một cái, lúc này tôi đã lơ lửng ở trong không trung rồi, mà thân thể của chính tôi vẫn đang yên tĩnh ngồi trên ghế, phảng phất giống như đang ngủ.

“Đi đi, nhanh chóng trở về.

Sau khi thần núi nói với tôi một câu, đứa bé kia dắt theo tôi, chìm xuống dưới lòng đất, mà tôi bị sợi tơ hồng trong cổ cậu ta lôi kéo, cả cơ thể cũng đi vào trong lòng đất. Vốn dĩ tôi cho rằng tôi xuống đến trong đất thì thấy được những đất đá này nọ, nhưng khi đầu tôi cũng chìm vào trong đất, phát hiện xuất hiện ở trước mặt tôi, là một thể giới khác. Trong địa phủ, đất đai của chúng ta là bầu trời, dưới chân bọn họ, còn có một tầng đất, đây là thứ mà một linh hồn như tôi nhìn thấy, hơn nữa kiến trúc phòng ốc trong đất, rất nhiều vẫn đều rất cổ xưa rất giống như... nhưng cũng có nơi giống như thời đại hiện nay của chúng ta. Cả địa phủ đều là ban đêm, đèn đuốc trơ trụi, nhưng lại yên tĩnh không gì sánh được, yên tĩnh đến mức khiến tôi cũng cho rằng lỗ tai của tôi điếc rồi.

Đứa trẻ nén hương đưa tôi bay đi về phía trước không ngừng, một câu cũng không nói, có lẽ cậu ta cũng không thể nói chuyện, mà khi cậu ta dẫn tôi đến bên ngoài cổng nhà giam đẳng trước một cánh cửa dựng hai con sư tử uy vũ, dừng lại một lát, thổi ra một hơi khí màu trắng vào trong cửa, sau đó lại đưa tôi tiến vào.

Tôi đi qua hết nhà giam này đến nhà giam

chapter content