Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 237




Những lời Phượng Tổ Thiên nói, tôi nửa tin nửa ngờ, trời cao không có khả năng chỉ vì anh ta là con phượng hoàng cuối cùng của thế giới này mà không trừng phạt anh ta. Hơn nữa, đối với một vị thần mà nói, nguyên thần không khác gì bùa hộ mạng. Nếu Phượng Tổ Thiên không có nguyên thần, vậy một khi tôi cầm nguyên thần của anh ta rời đi, anh ta sẽ trở nên yếu ớt chẳng khác gì một con chim to bình thường, thậm chí còn không thể biến thành hình người, chỉ có thể duy trì nguyên hình của mình. Lỡ lúc này có kẻ nào đó tới công kích anh ta, Phượng Tổ Thiên chắc chắn sẽ không chịu nổi một đòn, dù là một người bình thường cũng có thể lấy mạng anh ta.

Thấy tôi mãi vẫn không thể yên tâm, Phượng Tổ Thiên vỗ vai tôi, nói tôi không cần lo, anh ta sẽ không có chuyện gì đâu. Huống hồ chi anh ta là phượng hoàng, là biểu tượng của sự may mắn và phú quý, làm sao xảy ra chuyện được. Dứt lời, Phượng Tổ Thiên nở nụ cười với tôi, bảo tôi nhanh về phòng nghỉ ngợi cho tốt, cả ngày hôm nay tôi đã quá mệt mỏi rồi, nếu không đi ngủ sớm, trên mặt sẽ xuất hiện nếp nhăn cho coi

Phương Tả Thiên nói xong còn vươn tay vuốt và khỏe mắt tôi, tôi nhìn Phượng Tố Thiên trẻ tuổi đẹp trai trước mắt, tức khắc bật lại anh ta, nói anh ta mới là người xuất hiện nếp nhăn, sau đó nói cầu chúc ngủ ngon rồi trở về phòng ngủ.

Vừa vào phòng, trong lòng tôi lại bắt đầu do dự có nên mạo hiểm cầm nguyên thần của Phương Tổ Thiên đi cứu Liễu Long Đình không. Đây là địa bàn của Phượng Tổ Thiên, hơn nữa ở đây lực tín ngưỡng của anh ta cực kỳ lớn, cho dù không có nguyên thần, mấy thứ bình thường cũng không thể làm anh ta bị thương, bởi vì anh ta đã có lực tín ngưỡng bảo vệ. Điều tôi lo lắng nhất chính là nếu trời cao thật sự giảng tôi, nếu Phượng Tổ Thiên thật sự gánh lấy cải tội danh này, vậy trừng phạt dành cho anh ta sẽ là gì đây? Bên cạnh đó, không chỉ mình anh ta phải chịu phạt, mà ngay cả tôi và Liễu Long Đình cũng đừng mong có ngày lành, chỉ sợ mai mốt hai chúng tôi sẽ phải sống lần trốn hết nửa quãng đời còn lại mất.

Trước kia Liễu Long Đình đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với tôi, mà giờ để cứu được anh ấy thì tôi phải mạo hiểm nhiều như vậy. Tại sao tôi phải cứu anh ấy chứ, anh ấy có đáng giá không?

Tôi không cam lòng khi phải bỏ ra quá nhiều công sức như thế chi để cứu Liễu Long Đình, nhưng cứ nghĩ tới việc anh ấy sẽ chết, trong lòng tôi lại vô cùng khó chịu. Cả một buổi tối tôi xoắn xuýt đến độ ngủ không được, vốn định quan sát thêm hai ngày nữa, xem thử thái độ của người nhà Liễu Long Đinh thể nào, nếu bạn họ quyết định ra tay, vậy Liễu Long Đình không cần tôi tới cứu rồi.

Nhưng mà lần trước, khi Liễu Long Đình gặp nạn, nhà họ Liễu lại chẳng hề ra tay tương trợ, càng không nói lẫn này Liễu Long Đình là bị đưa ra trước pháp luật, đã định sẽ phải chết, phần trăm nhà họ Liễu cứu Liễu Long Đình càng nhỏ hơn.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, vài ngày sau, cái tin Thị Thành Hoàng tuyên bố muốn chém đầu một vị tiên đã được phát ra, nhưng tôi không hề nhận được chút tin tức gì về hành động của nhà họ Liễu ở núi Trường Bạch. Liễu Liệt Vân thật sự nhẫn tâm nhìn em trai của mình chết sao?

Nhưng bọn họ không cứu anh ấy là chuyện tôi cũng hiểu được, nguyên nhân là do Liễu Long Đình một lần nữa tự tìm đường chết, hết lần này tới lần khác cứ cắm đầu về phía cửa tử mà đi. Người nhà anh ấy dù có thần thông quảng đại tới cỡ nào cũng không thể mỗi một lần đều bảo vệ anh ấy chu toàn. Hơn nữa lần nhập cổ này nhà họ Liễu không xin được sự đồng ý của phía trên, nếu còn cố chấp giống tôi đi cướp pháp trường cứu Liễu Long Đình, như vậy địa vị của bọn họ ở núi Trường Bạch nhất định sẽ hạ xuống. Kiểu Nhì và Long Đằng còn nhỏ, nếu gia cảnh tụt dốc, nhất định chúng nó sẽ giống như Hoàng Tam Nương trước kia, bị nhà các tiên khác bắt nạt. Giữa đứa em trai không có tâm tranh đoạt với người và hai đứa nhỏ trong nhà còn có khả năng dạy dỗ, vì nghĩ cho gia tộc, Liễu Liệt Vân sẽ nhịn xuống nổi dau, buông tay Liễu Long Đình.

Nghĩ tới trước kia Liễu Long Đình đã từng làm nhiều chuyện xấu với tôi, cùng với việc bây giờ không chỉ người mà anh ấy luôn tâm niệm trong lòng – Ngân Hoa giáo chủ từ bỏ anh ấy, mà ngay cả người trong nhà cũng buông tay Liễu Long Đình, đúng là sống quá sai mai Sống mấy trăm năm trên đời, đến cuối cùng lại không có một người muốn cứu lấy anh ấy.

Thời gian lại trôi qua thêm một ngày, hôm nay chính là ngày thứ ba, vào lúc ba giờ trưa hôm nay, Liễu Long Đình sẽ bị chém đầu trước mặt toàn thể thần tiên và mạ quỷ. Vị thành hoàng này là một vị thần sống từ thời cổ, nên cách thức chém đầu người cũng giống như thời xa xưa vậy. Với lại loại quy củ lưu truyền máy ngàn năm này đã có một ít linh tính, còn có thần vật chuyên môn trông coi, chứ không bây giờ cầm một khẩu súng bắn Liễu Long Đình máy phát cũng chưa chắc bắn chết được anh ta.

Khi cuối cùng tôi đã khẳng định được rằng sẽ không có bất cứ ai tới cứu Liễu Long Đình, vốn tôi cũng muốn cử để Liễu Long Đình chết đi như thế cho rồi, nhưng khi càng tới gan thời điểm ba giờ trưa, lòng tôi cũng ngày càng hồi hộp, tựa như dây cung bị kéo căng. Vào những phút cuối cùng, tựa như không chịu được nữa, phát một tiếng, dây đứt đôi, mà ngay tại thời khắc dây bị đứt, tôi đã quyết định, tôi muốn cứu Liễu Long Đỉnh, tôi muốn tận mắt nhìn thấy anh ấy sống không tốt, cho anh ấy biết dù sắp bị giết chết, nhưng ngoại trừ tôi, không một ai nguyện ý đi cứu anh ấy, Chuyện này cũng nghiệm chứng lời đoán mệnh mà Kiều Nhi nói với tôi khi trước, rằng tôi chính là quý nhân của Liễu Long Đình ở đời này, mỗi lần anh ấy lâm vào khó khăn đều sẽ được tôi cứu giúp.

Nhiều lúc ngầm lại, tôi đúng là một đứa ti tiện mà. Tuy Liễu Long Đình ở trước mặt Ngân Hoa giáo chủ vô cùng rẻ rúng, nhưng ít nhất anh ấy luôn một lòng một dạ, chưa từng này sinh tâm tư muốn hãm hại Ngân Hoa giáo chủ. Nhưng tôi không giống vậy, tôi rất hận anh ấy, thậm chỉ muốn giết chết anh ấy, tới chính bản thân tôi cũng không rõ rốt cuộc là mình muốn cái gì nữa!

Tôi xoay người đi tìm Phượng Tổ Thiên, muốn hỏi mượn nguyên thần của anh ta. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ chính là, ngay khi quay người lại, Phượng Tổ Thiên đã cầm sáo Phương Minh đi về phía tôi. Nhìn bộ dạng bình tỉnh này của Phượng Tổ Thiên, tôi lại cảm thấy thẹn với anh ta. Anh ta đối xử với tôi quá tốt, tôi lại không có cách nào đến đáp.

Trái lại Phương Tổ Thiên chẳng quan tâm chuyện đó, anh ta hé miệng, một loạt ngọc cỡ viên trân châu tóm hào quang bay ra từ miệng anh ta. Lúc bấy giờ, Phương Tổ Thiên dụng nhập hạt ngọc này với sao Phương Minh của tôi, khi anh ta dung nhập hạt ngọc, dạng người của anh ta không thể bảo trụ được nữa. Một đôi cánh lớn nhanh chóng xuất hiện sau lưng anh ta, đầu chim phượng hoàng cũng dần dần thay thế cho gương mặt. Tại thời điểm cả người Phượng Tô Thiên sắp biến về hình dạng phượng hoàng, anh ta mau chóng đưa sáo Phượng Minh cho tôi, nói tôi nhanh chân đi cứu Liễu Long Đình, nếu không sẽ trễ mất.

Vừa dứt lời, cả người Phương Tổ Thiên tức khắc nhảy lên không trung, một con phượ hoàng to lớn xuất hiện, lượn vài vòng trước mặt tôi, tiếng hót trầm thấp liên tục phát ra từ mỏ nó, như thể đang thúc giục tôi đi cứu Liễu Long Đình.

Tôi nghĩ có phải kiếp trước tôi đã nợ Liễu Long Đình quá nhiều, nên kiếp này tôi không thể buông bỏ được anh ấy không? Rõ ràng tôi đã buông tay anh ấy, nhưng trước thời khắc sống chết, tôi lại không kiềm chế được khát vọng muốn cùng anh ấy sống tiếp dưới bầu trời này, có lẽ nói là hận Liễu Long Đình, tôi càng hận chính bản thân mình hơn đi.

Tuy sáo của tôi đã có được sức mạnh rất lớn, nhưng ngoại trừ phần đấu pháp của có sức mạnh này, những cái khác tôi lại không biết sử dụng. Nhưng Phương Tôi Thiên vô cùng tri kỷ đưa thần liên của anh ta cho tôi dùng, còn bảo đảm tiểu quỷ trong miếu dẫn tôi đi cứu Liễu Long Đình.

Tốc độ bay của thần liền nhanh hơn tốc độ chạy của ô tô rất nhiều, khi tôi chạy tới trước cửa miêu thành hoàng, ở đó đã là một mảnh đen thủi, một đám tiền, quỷ, yêu, ma chạy tới xem cảnh Liễu Long Đình bị chém đầu. Dù sao bao nhiêu năm nay, ở miếu thành hoàng chưa từng có vị tiên nào bị chém đầu, thêm nữa Liễu Long Đình là cậu ba nhà họ Liễu nổi danh chốn Đông

Bắc, cảnh anh ấy bị chém đầu, không xem thì quá tiếc. Lúc này tôi nhìn thấy Liễu Long Đình bị mấy vị thần sử kìm giữ trước đoạn đầu đài, vì là tội phạm nên giờ anh ấy mặc một bộ trường bảo màu trắng, trên dân đầy bùa chủ, đôi mắt anh ấy cũng bị miếng vải đen che lại, hơn nữa cả cổ tay lẫn cổ chân đều quấn mấy vòng lụa trắng. Lụa trắng quấn quanh toàn thân Liễu Long Đình, còn có một sợi lộ ra cột anh ấy vào bức bình phong giết thần. Trên bình phong vẽ cảnh đầu một vị thần bị chặt xuống, còn linh hồn thì rơi vào địa ngục. "Đã đến giờ! Bắt đầu hành hình!” Khi một giọng nói cực kỳ nghiêm nghị truyền ra từ trong miêu, lệnh bài cắm ở cổ Liễu Long Đình bị rút ra, một tên thần sử cầm một cây đạo thật lớn bước tới, đứng bên cạnh Liễu Long Đình. Nhưng bấy giờ, rõ ràng Liễu Long Đình đã nghe thấy lệnh chém đầu, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là hoảng sợ, anh ấy quỳ thẳng lưng, thoạt trong không có vẻ gì là dang chờ chết.

Cái tên chết tiệt này, chẳng lẽ anh ấy biết tôi sẽ tới cứu, nên mới ra vẻ trấn định như vậy?

Thời điểm cây đạo trong tay thần sử sắp chém xuống, tôi lấy ra sáo Phượng Minh đặt lên môi thổi. Theo tiếng phượng hót phát ra từ cây sáo, một cỗ khi thể cường đại cũng hiện diện, ngay tức khắc bay thẳng về phía cây búa trên tay thần sử kia, chỉ trong một cái chớp mắt, cây búa của thần sử đã dập nát.

Sự ủng hộ của các bạn là động lực sáng tác của tác giải