Tôi nhìn về phía đầu xe, trước mắt chỉ có dãy Thanh Sơn xanh ngát, không có bất cứ thứ gì.
Dù trên người tôi cũng có nguyên thần của Liễu Long Đình, nhưng tôi cũng không có tu vi cao như bọn họ, nên tôi chẳng nhìn thấy gì.
Còn Liễu Long Đình nghe Hoàng Tam Nương nói như vậy cũng nhìn về phía trước xe sau đó bảo Hoàng Tam Nương dừng lại rồi tựa lưng vào ghế, mặt không chút cảm xúc nói với tôi: "Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, bây giờ nhân lúc tôi chưa đổi ý thì đi đi!"
Liễu Long Đình anh ta thật sự định thả tôi sao? Anh ta thật sự nỡ lòng không cứu Ngân Hoa giáo chủ trong bụng tôi mà để tôi đi sao? Nếu đã muốn để tôi đi vậy sao trước đây lại ước định dùng tôi để cứu Ngân Hoa giáo chủ với Thần Núi? Lẽ nào sau đó lương tâm phát hiện ra anh ta có lỗi với tôi nên muốn bù đắp?
Nếu trước khi tôi biết trong bụng mình là Ngân Hoa giáo chủ mà Liễu Long Đình tốt như vậy với tôi thì tôi sẽ tin, nhưng bây giờ giữa tôi và Ngân Hoa giáo chủ anh ta lại từ bỏ Ngân Hoa giáo chủ vì tôi, việc này quả thật khó tin. “Anh nói thật sao? Thật sự đồng ý để tôi đi sao?" Tôi hỏi Liễu Long Đình lại lần nữa thì đúng lúc này ánh mắt Liễu Long Đình đỏ bừng quay sang nhìn tôi: "Nhanh đi đi, đừng để tôi gặp lại cô nữa!"
Vốn muốn xem Liễu Long Đình chết như thế nào nhưng không ngờ giây phút cuối cùng Liễu Long Đình vẫn coi trọng tôi hơn Ngân Hoa giáo chủ, tôi nhất thời có chút kinh ngạc tới ngày người, bởi vì tôi thật sự không tin Liêu Long Đình sẽ vì tôi mà hì sinh Ngân Hoa giáo chủ, toàn bộ tỉnh nguyên hiện tại của Ngân
Hoa giáo chủ đều bị sét đánh tan rồi, nếu không nhanh chóng tập hợp lại thì chờ đến lúc nguyên thần tan ra không tìm lại được, e là giấc mộng trọng sinh của cô ta cũng tiêu tan.
Hoàng Tam Nương thấy tôi vẫn sửng sốt trừng mắt nhìn Liêu Long Đình liền thúc giục tôi: "Tiểu Bạch, Tam gia kêu cô đi thì cô đi nhanh đi, lần này chúng ta cũng nên đừng bỏ qua, chắc sau hôm nay chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, mong cô bảo trọng."
Liễu Long Đình bảo tôi đi, nếu tôi đi thì cái thai cũng chết trong bụng, Ngân Hoa giáo chủ cũng không còn nữa, cô ta là người Liễu Long Đình yêu mấy trăm năm, Liễu Long Đình cũng không thể vì cô ta mà ở bên tôi, không chừng tôi mà đi thì đây thật sự là lần cuối chúng tôi gặp nhau.
Bồng nhiên giống như luôn bị một thứ gì đó ràng buộc chợt một ngày thứ đó bị lấy đi, không còn ràng buộc nữa nhưng lại thấy như thiếu hụt gì đó, trong lòng trống rỗng.
Có điều bây giờ chính miệng Liễu Long Đình bảo tôi đi, nếu tôi không đi mà cam tâm tình nguyện nhảy vào hố lửa thì tôi quá ngốc rồi, lần này Liễu Long Đình rộng lượng như vậy khiến tôi giảm đi không ít oán hận với anh ta, dù sao ngẫm lại anh ta cũng là người đáng thương giống tôi, thế là lúc tôi đẩy cửa xe liền nói với Liễu Long Đình câu cảm ơn, mong anh ta sau này có thể tìm thấy một cô gái anh ta thích, nói rồi tôi đẩy cửa bước xuống xe còn đóng mạnh cửa ầm" một tiếng, giống như đóng cánh cửa nhà lục âm u lại, tôi tự do rồi.
Lâu như vậy rồi lần đầu tiên tôi hít thở trong bầu không khí mà không bị Liêu Long Đình khống chế, trong lành đến mức khiến tôi không dám dùng lực để hít vào, tôi không biết bây giờ tôi đang ở đâu, cũng không quan tâm bây giờ tôi đang ở đâu, chỉ biết cứ đi quay lại là đúng rồi, quay lại thì có thể đến gia đình tôi rôi.
Hoàng Tam Nương vẫn lái xe về phía trước còn tôi đi ngược lại với hưởng của bọn họ, trời xanh mây trắng, trời trong nang ấm, rời xa Liễu Long Đình đến trời cũng đẹp như vậy. Một mình tôi trên đường núi, đi ít nhất cũng ba bốn giờ, cuối cùng khi tới gần hoàng hôn mới đi tới vùng ngoại thành phố tôi ở, bắt một chiếc xe nhà bà nội.
Lúc bà nội thấy tôi quay về một mình thì nhất thời có chức kinh ngạc, có điều nhanh chóng đón tôi vào nhà hỏi tôi Liễu Long Đình đâu, sao lại không thấy anh ta quay lại với tôi? "Cháu với Liễu Long Đình không liên quan tới nhau nữa. Tôi nói với bà nội, nhìn thấy tóc bà nội mấy ngày nay bạc không tôi vô cùng đau lòng, sau đó nói với bà: "Bà nội, trước đây cháu không tốt để bà phải chịu nhiều khổ cực như vậy, chờ ngày mai cháu đi tìm Thần Sông phá đứa bé trong bụng cháu đi, sau này cháu sống ở nhà cùng với bà, không đi đâu "Liễu Long Đình, đã giải trừ quan hệ Tiên gia với cháu rồi?" Bà có chút tò mò hỏi. "Bây giờ thì chưa, có điều cũng sắp rồi." Tôi nói rồi đỡ bà nội ngồi xuống, không khí áp lâu ngày không cảm nhận được trong nhà như dập dềnh trước mặt tôi, mấy tháng nay dường như chỉ là một giấc mơ, trong mơ hoàn thành xong một câu chuyện trọn vẹn, sau khi tỉnh lại tiếp tục sống cuộc sống của mình. "Vậy cháu còn làm đệ mã không? Gần đây luôn có vài người không sợ chết muốn tới xem đều đã bị bà đuổi đi, nói cháu không tiện, dù sao bây giờ cháu còn đang mang một cái bụng lớn."
Lời của bà nội vẫn ân cần như trước nữa, quả nhiên trên thế giới này chẳng có mũi dao nào cắt đứt được máu mủ tình thân, ban đầu tôi vì Liễu Long Đình hận bà như vậy mà bây giờ trở về bà vẫn không có một chút trách móc tôi, vẫn đối xử với tôi như lúc ban đầu. "Vâng, không làm nữa, chờ khi ổn định lại chỉ muốn sống cùng bà nội, chẳng còn muốn làm gì nữa." Lúc tôi nói lời này, mũi bắt đầu sụt sịt, đi tới ôm lấy vai bà, bà nội cũng ôm lấy tôi nói với tôi rằng không sao cả, sau này chúng tôi sẽ sống cuộc đời của mình, chờ đến khi tôi cảm thấy không chăm sóc bà giả này nữa thì sẽ kén một anh chồng ở rể cho tôi, tìm một người đàn ông hiền lành, sẽ không còn ai quấy rầy chúng tôi nữa.
Thật ra tôi muốn nói là tôi đã bị Liễu Long Đình chơi đùa đến như vậy rồi, sợ là chẳng còn ai dám lấy tôi nữa, tôi cũng không muốn gây tai họa cho người đàn ông khác nữa, có điều bây giờ bà nội đang vui mừng nên tôi cũng không nói mấy lời xui xẻo làm mất hứng bà nội, liền mở miệng gật đầu đồng ý.
Đã lâu như vậy rồi buổi tối này là buổi tối tôi cảm thấy thoải mái nhất, một mình, không có bất kỳ trách nhiệm và áp lực nào, cuối cùng tôi cũng quay lại với cuộc sống của người bình thường, có điều đứa trẻ trong bụng tôi vẫn cần lấy ra, trước đây sức mạnh của mình Ngân Hoa cũng cũng lớn, chiếm lấy bụng tôi, chỉ cần tôi dám lấy cô ta ra tôi cũng sẽ phải chết với cô ta, nhưng bây giờ thì khác rồi, cô ta bị thiên lôi đánh trúng, nguyên thần tan biến liền chẳng còn bản lĩnh lợi hại như vậy nữa, bây giờ tôi đi tìm Thần Sông giúp tôi phá cái thai trong bụng cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn cả.
Ngày thứ hai ở nhà, tôi đến bên cạnh bờ sông tìm Thần Sông, nhờ anh ta phá cái thai trong bụng, mặc dù chuyện này nói ra cũng là làm khó Thần Sông, nhưng dù sao cũng liên quan tới cuộc sống sau này của tôi nên tôi cũng chẳng quan tâm đến việc đó.
Tôi niệm bài khấn mời thần chưa tới nửa giờ thì đã thấy một chiếc thuyền vô cùng cổ kính trôi đến chỗ tôi, chiếc thuyền này tinh xảo mà hoa lệ, còn Thần Sông thì mặc một một bộ quần áo màu đỏ rực lười biếng dựa vào bên trong thuyền, lông mày nhỏ dài, ánh mắt nhìn tôi lấp lánh. Lúc thuyền của Thần Sông dừng lại chỗ tôi, Thần Sông liền sai sử một tên tiểu nhân đi theo anh ta, bảo tên tiểu nh này đón tôi lên thuyền, sau khi tôi lên thuyền, còn chưa chờ tôi đứng vững, Thần Sông đã vỗ lên thân thuyền, cả chiếc thuyền nhỏ nhất thời rung lắc dữ dội
Sự rung lắc dữ dội này khiến tôi trong nháy mắt ngã nhào vào người Thần Sông, dường như mục đích Thần Sông và thuyền để thuyền rung lắc là để tôi đứng không vững, khi tôi đâm vào người Thần Sông, Thần Sông liền giơ hai tay đón lấy tôi ôm vào ngực cô ta, cụp đôi mắt xinh đẹp xuống hỏi tôi: "Ngãi đau không Tô Nhì của ta?"
Nghĩ tới lần trước bên bờ sông tôi mời đến một tên Thần Sông giả, bây giờ tôi nhìn người phụ nữ vô cùng duyên dáng trước mặt này trong lòng liền không nhịn được có chút nghi ngờ, thể là liền đáp lại Thần Sông: "Được cô đỡ lại rồi, không đau chút nào, Thần Sông, cô còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Lúc đó cô còn vô cùng ghét bỏ tôi, nói tôi không xứng làm đệ mã của cô." "Hả? Có sao?" Thần Sông có chút kinh ngạc, sau đó lại tiếp tục trả lời tôi: "Vậy là đương nhiên rồi, tốt xấu gì ta cũng đường đường là một Thần Sông, làm sao làm đệ mã của em được chứ!"
Lúc Thần Sông nói chuyện với tôi, tôi liền phát hiện ra manh mối, lần đầu tiên tôi gặp Thần Sông, Thần Sông đã tự nguyện làm đệ mã của tôi, hoàn toàn không ghét bỏ tôi, mấy lời tôi vừa nói là để vạch trần Thần Sông giả này! "Cô không phải Thần Sông!" Tôi ngay lập tức đẩy đẩy Thần Sông vẫn luôn ôm eo tôi ra sau đó lớn tiếng hỏi cô ta: "Rốt cuộc cô là ai?"