Bên ngoài là thi thể của Bạch Tiên?
Nghĩ đến mấy ngày trước lúc tôi về, thấy có xác con nhím chết treo ngoài cửa, tôi còn tưởng trẻ con nhà nào đùa dai, treo xác nhím ngay trước cửa nhà tôi. Nhưng tôi không nghĩ đến con nhím đó có khi nào là thi thể của Bạch Tiên?
Trong đền thờ yên tĩnh, tôi gọi Vu Anh, Vu Anh cũng không ra.
Tôi quay ra cửa, đứng dậy chạy ra ngoài. Trên mặt đất là đống thi thể thối rữa. Vì thời tiết nóng bức mà tốc độ phân huỷ của đống thi thể này cũng nhanh hơn. Bụng chúng phồng lên. Khắp người bắt đầu có thi ban. Khi chân tôi giảm lên bọn chúng, một đống thịt nát dính vào lòng bàn chân tôi, cái cảm giác ấy, âm u tuyệt vọng làm người thở không nổi.
Mở cửa, thấy xác con nhím kia vẫn còn treo ngoài cửa, nhưng ba ngày qua rồi, trên người nó giống như đống thi thể trong nhà, đầy giòi bọ, ruồi bọ bu quanh.
Tôi gỡ xác nó xuống, để trong lòng bàn tay. Tuy tính tình Bạch Tiên không tốt, nhưng lần nào tôi nhờ ông ấy, chưa bao giờ ông ấy từ chối. Mà ông ấy cũng sắp tu thành chín quả, vậy mà ngay lúc này, ông ấy lại bị Liễu Long Đình giết chết
Mũi tôi sụt sịt không ngừng, Liễu Long Đình quả nhiên là thứ súc sinh mất sạch nhân tính, cái gì anh ta cũng làm được.
Tôi quay người đi vào trong phòng, ném con nhím vào mặt Liễu Long Đỉnh, hỏi anh ta tại sao lại giết Bạch Tiên?
Liễu Long Đình bắt được con nhím, rồi vứt thắng nó xuống đất, nghiêng đầu liếc tôi, giống như chẳng có chuyện gì nói với tôi: "Bởi vì ông ta giúp cô, giúp cô chữa trị cho Phượng Tổ Thiên, cho nên ông ta đáng chết.
Cái gì mà ông ta đáng chết cơ? Liễu Long Đình làm như thế, là muốn giết gà dọa khi đúng không? Đế đe dọa, nếu các tiên gia khác có bất cứ al nghe lời tôi, sẽ có kết cục giống Bạch Tiên. Tôi chẳng thể hiểu được Liễu Long Đình muốn cái gì nữa. Nhóm tiên gia của tôi chưa có tác dụng gì mấy, quy mô cũng chẳng phải là khổng lồ. Anh ta vội vã khống chế tất cả tiên gia của tôi, cuối cùng là vì cái gì, chẳng lẽ trừng phạt tội tôi không trung thành với anh ta, để tôi không còn chỗ dựa?
Tôi nhận thua, chuyện thích giết thì giết này, tôi đấu không lại Liễu Long Đình. Nhưng nếu tất cả tiên gia ở đền thờ của tôi bị hần khống chế, thì tôi sẽ chẳng còn gì để mà dựa vào cả. Vậy nên tôi không thể không cúi đầu, chịu nhục nhã mà giải thích cho anh ta hiểu, nói: "Thật ra tôi không có phát sinh quan hệ gì với Phượng Tổ Thiên cả. Buổi tối hôm đó, xác thực là do Ngân Hoa giáo chủ lấy cơ thể tôi hút tinh khí của Phượng Tổ Thiên, không như những gì anh nhìn thấy đâu."
Khi tôi nói ra, trong lòng thấy ghét mình không thôi. Sao tôi có thể vô dụng như vậy, còn phải nhân nhượng vì toàn cục. "Tôi biết rồi, trước khi chết, Bạch Tiên nói hết cho tôi biết rồi." Liễu Long Đình trả lời tôi. "Thế vì sao anh còn giết Bạch Tiên? Vì cái gì phải trừng phạt tôi? Giết nhiều người như thế?"
Thấy tôi hỏi nhiều như thế, Liễu Long Đình chắp tay sau lưng đi về phía tôi, cười trào phúng: “Tôi giết người, không phải vì cô, cũng không liên quan đến chuyện cô có phát sinh quan hệ gì với Phượng Tổ Thiên hay không. Thật ra tôi chẳng để ý lắm. Tôi trừng phạt cô, là vì cô không làm theo ý nguyện của giáo chủ. Nếu cô thuận theo Phượng Tổ Thiên, không chừng tôi sẽ cảm ơn cô, mà Bạch Tiên, cũng sẽ không chết. Ông ta là do cô gián tiếp hại chết, vậy nên cái chết của ông ta, cô cũng có phần."
Nhìn gương mặt trào phúng cười cợt kia gần trong gang tấc, mẹ nó tôi muốn tát mình vài cái. Thế mà tôi cho rằng Liễu Long Đinh để ý chuyện tôi phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, cho nên mới độc ác tàn nhân như vậy. Không ngờ là do tôi tự mình đa tình. Liễu Long Đình dụ dỗ, khiến cho tiềm thức tôi tin rằng anh ta để ý tôi, cho đến khi suy nghĩ đó ăn sâu thật sâu, anh ta lại hung hãng tất tỉnh tôi, nói ra sự thật một cách trắng trợn như thế.
Cơ mà đây cũng chẳng phải lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau kiểu này, anh ta nói xong, tôi ngẩng đầu hỏi anh ta: "Không phải vì tôi? Thì vì cái gì?” "Cũng không thể nói là do cô hết." Liễu Long Đình thấy tôi hỏi thế, mặt mũi nhất thời lạnh tanh, giật tóc tôi ra sau, làm tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Nếu không phải vì cô bảo Phượng Tối Thiên thề cái gì gì đó, sẽ không có thiên lôi. Lúc thiên lôi đánh trúng Phượng Tổ Thiên, cũng ảnh hưởng đến nguyên thần còn chưa có hoàn chỉnh của giáo chủ. Cô nói xem, tôi có nên giết hết các người không, không chỉ Bạch Tiên, mà cả cô và Phượng Tố Thiên, đều phải chết!”
Bảo sao mấy nay tôi không hề gặp Ngân Hoa giáo chủ, thì ra nguyên thần của cô ta bị đánh tan! Chuyện này phải cảm tạ Phượng Tố Thiên, hành động vô tình của anh ta đã xả giận giúp tôi.
Tôi nghe Liễu Long Đình nói xong, không để ý đau đớn trên da đầu do Liễu Long Đình giật tóc, cười cợt: "Cho nên anh đi giết người, muốn hút thêm càng nhiều tinh khí cung cấp cho Ngân Hoa giáo chủ? Nhưng mà anh làm với tôi mấy ngày rồi, tiếc gì mà không đưa cho cô ta đi? Sao thế? Tình yêu với Ngân Hoa giáo chủ biến chất rồi à?”
Lúc Liễu Long Đình nghe tôi nói thế, giống như là bị người ta chỉ vào khuyết điểm mà bàn tán. Buông tóc tôi ra, quay người ra chỗ khác, bảo tôi không phải quản, nếu tôi thức thời, thì mau chỉnh trang lại bản thân, chúng tôi phải ra ngoài. "Ra ngoài làm gì? Tìm cách thu thập lại nguyên thần của Ngân Hoa giáo chủ à?" Tôi hỏi Liễu Long Đình. "Đúng thế, trong thiên hạ này, chỉ có Thần Non Nước khả năng thu thập linh khí. Tôi đã hứa với Thần Núi sẽ dâng cô cho anh ta. Anh ta sẽ thu thập toàn bộ tinh nguyên của giáo chủ, cùng tôi giúp giáo chủ xuất thế, hoàn thành tâm nguyện của giáo chủ. Chuyện này với cô mà nói thì cũng tốt, hầu hạ Thần Núi cho tốt thì sẽ không chết. Thật ra tôi đã sớm đoán ra cô đáng giá lắm, không có tầm thường chút nào.
Liễu Long Đình vì cứu Ngân Hoa giáo chủ, không tiếc dâng tôi cho Thần Núi? Nhớ đến Thần Núi, lại nhớ đến bao nhiêu thủ đoạn tàn ác anh ta đối với tôi, trở lại đó, chắc chắn là sống không bằng chết!
Trong nháy mắt, trái tim như bị đem đi cấp đông, nháy mắt lạnh lẽo thấu xương. Cho đến bây giờ, bị Liễu Long Đình áp bức như vậy, thế mà tận sâu trong đáy lòng tôi, tôi vẫn nghĩ đến chút ít tốt đẹp ngày trước Liễu Long Đình đối xử với tôi, ôm chút hy vọng cuối cùng với Liễu Long Đình. “Liễu Long Đình, tôi hỏi anh, tốt xấu gì tôi cũng theo anh lâu như thế. Chẳng lẽ đối với tôi, anh không có một chút cảm tình nào, cho dù chỉ như hạt bụi thôi, cũng không có chút cảm tình nào sao?”
Hỏi anh ta như thế, không vì lý do nào khác, chỉ muốn cho khát vọng, cho tôi một công đạo. Chẳng có tình yêu nào là can tâm tình nguyện vì yêu mà trả giá, giao trái tim ra mà không nghĩ ngợi gì. "Có mấy tháng thôi, đối với loài người sống chẳng nổi trăm năm như cô mà nói, coi như là ngắn, càng không nói đến như tôi. Thời gian bên có giống như là ăn bữa cơm với người xa lạ vậy, cô sẽ vô duyên vô cớ sinh ra cảm tình với người xa lạ sao?”
Liễu Long Đình hỏi lại tôi, hỏi xong cũng không quan tâm nữa, quay người vào phòng tắm.
Đúng vậy, nghe Liễu Long Đình nói thế, tôi liên thấy tôi lúc này thấp hèn chẳng khác gì Liêu Long Đình. Rõ ràng anh ta biết Ngân Hoa giáo chủ hại mình, hận không thể giết chết mình, nhưng anh ta văn trung thành và tận tâm với Ngân Hoa giáo chủ. Rõ ràng tôi biết, trong cuộc đời dài như sông của anh ta, tôi chỉ qua là đoá phù dung sớm nở tối tàn. Trong lúc hận anh ta nhất, lại hy vọng trong lòng anh ta mình có vị trí nhất định nào đó.
Tôi với anh ta đều là kẻ đáng thương cũng đáng giận nhất.
Khi trong phòng tắm truyền ra tiếng nước rơi xuống, cửa vừa mới bị đóng chặt, lại nhẹ nhàng mở ra, Vu Anh đứng bên ngoài đó, nhìn tôi, lại nhìn thi thể trên mặt đất, đi về phía tôi, ghé vào tại nhỏ giọng nói: “Chạy ngay đi, nhân cơ hội này, ông trời đang giúp cô đó. Liễu Long Đình giết nhiều người như thế, đại nạn giáng xuống, sống không được lâu. Đây là khoảng thời gian cuối cùng của anh ta, chắc chắn sẽ không buông tha cho cô dâu. Người mà cô có thể dựa dẫm bây giờ chỉ có Thần Sông, đến chỗ anh ta, để Thần Sông phù hộ cô. Xong hai người tìm cách bỏ cái thai đi, chỉ cần thoát khỏi tay Liễu Long Đình, cô muốn sống thế nào thì tự sống. Đi nhanh lên, tôi giúp cô thêm chút thời gian!