Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 211




Nhưng tôi vừa niệm xong binh quyết xin cứu giúp, Ngân Hoa giáo chủ chắc là nhất quyết muốn có được tinh khí của Phượng Tổ Thiên, nháy mắt lại khống chế được cơ thể tôi, ôm Phượng Tổ Thiên lật xuống, từ bị động về chủ động cởi quần áo của anh ta, gặm cần.

Phượng Tổ Thiên ở dưới thân tôi vẫn còn vui vẻ lắm, nói với tôi: "Chủ nhân, chúng ta cùng một chỗ đi, anh biết anh không xứng với em, anh không dám mong cầu em yêu anh, chỉ mong trong lòng em có anh, là thấy mỹ mãn lầm rồi."

Bây giờ tôi làm gì có tâm trạng quan tâm Phượng Tổ Thiên nói cái gì, tôi chỉ giành giật từng giây từng phút, muốn cướp quyền khống chế thân thể về tay mình, cũng may Phượng Tổ Thiên cảm thấy có lỗi với tôi, cho nên cũng không sốt ruột muốn ta, Ngân Hoa giáo chủ bắt đầu thầm mắng Phượng Tổ Thiên trong lòng, nói xong thiếu chút nữa liền ngồi xuống trên người Phượng Tố Thiên.

Lúc này, tôi đặc biệt cảm ơn Phượng Tổ Thiên. Dù sao anh ta cũng yêu tôi, còn là lần đầu tiên, lại gặp tôi bị Ngân Hoa giáo chủ khống chế động tác có vẻ ngang ngược mạnh bạo. Anh ta nhìn chúng tôi một lúc, thế mà lại đỏ mặt, hỏi tôi có thể tắt đèn hay không, nương theo ánh trăng là được rồi.

Chuyện này Phượng Tổ Thiên không không phối hợp cũng không được, Ngân Hoa giáo chủ bị Phượng Tố Thiên nói thế không biết ứng phó thể nào, đành bảo anh ta xuống giường tắt đèn.

Trong phòng tối sầm lại, khi mà Phượng Tổ Thiên đốt nến đi đến bên cạnh tôi, tôi có thể cảm nhận được Ngân Hoa giáo chủ muốn về lấy anh ta như thế nào, nhưng không làm sao được, chờ Phượng Tổ Thiên để nên lên bàn bên cạnh, rồi lại nói mấy câu thâm tình, rồi mới chậm rãi đi vào chuyện chính.

Phượng Tổ Thiên là tên gà mờ, nhìn anh ta tay chân vung ve là biết. Cơ mà Ngân Hoa giáo chủ ở đây, ngay lúc Ngân Hoa giáo chủ đang chỉ cho Phượng Tổ Thiên thì ngoài phòng gió thổi lớn, chớp giật đùng đùng, nháy mắt đánh nát thuỷ tinh, đập thẳng xuống lưng Phượng Tổ Thiên

Cũng nhờ tia chớp đó dọa Ngân Hoa giáo chủ, tôi mới khôi phục ý thức, khoác liền cho Phượng Tố Thiên chiếc áo, tia chớp kia bổ sau lưng Phượng Tổ Thiên thành cái hổ to, máu tươi chảy ròng, tôi nhìn máu trên lưng Phượng Tổ Thiên không ngừng chảy, nhìn lại tư thế lúc này của hai người, tôi không biết lúc này nên làm gì mới tốt? "Phượng Tố Thiên!" Tôi một bên câm quần áo đắp lên người Phượng Tố Thiên, một bên hô to tên Phượng Tổ Thiên.

Phượng Tổ Thiên chắc là bị bổ đến tận lục phủ ngũ tạng, không chỉ trên người chảy máu không ngừng mà miệng cũng phun máu, thấy tôi lo lắng muốn chết như thế, còn miễn cưỡng nở nụ cười nói với tôi: "Không sao cả, nãy anh quên ban ngày đã thề, đây là báo ứng thôi."

Muốn trách thì trách Ngân Hoa giáo chủ, nếu không phải do cô ta vội vã muốn có được tinh khí của Phượng Tổ Thiên, Phượng Tố Thiên cũng sẽ không bị thế này, Tuy trên người tôi chẳng có mảnh áo che thân, nhìn Phượng Tổ Thiên là thấy xấu hổ, nhưng mà bây giờ là lúc liên quan đến tính mạng anh ta thế là tôi nhanh tay mặc quần áo vào, rồi ôm Phượng Tổ Thiên cho anh ta nằm thắng. Tôi gọi Liễu Long Đình lâu thế rồi mà anh ta không đến, xem ra chán ghét tôi đến cùng cực rồi, dù cho tỉnh mạng tôi bị đe doạ, anh ta cũng chẳng đến cứu tôi.

Không trông cậy gì được vào Liễu Long Đình, tôi niệm thỉnh quyết thỉnh Bạch Tiên, một không may là chưa đến hai phút Bạch Tiên đã xuất hiện, sau lưng đeo hòm thuốc, thở hổn hển đứng trước mặt tôi, vừa nhìn thấy tôi liên kêu ca "Tổ tông của tôi ơi, lần sau khuya khoắt rồi đừng có giày vò xương cốt lão già này được hay không, tôi sắp bị cô giày vò chết rồi nè.

Nhìn thấy tính tình Bạch Tiên vẫn giống như trước, điều này làm cho tôi bằng nhiên nghĩ đến Bạch Tiên từ trước đến giờ vẫn một lòng giúp đỡ tôi, vì thế tâm trạng tôi cũng tốt hơn một chứt, nói với Bạch Tiên đây là lần cuối cùng, về sau lại có việc gì, tôi cũng sẽ không làm phiền ông ấy lúc nửa đêm nữa. "Hừ, cũng may là cô hiểu chuyện." Bạch Tiên hừ hừ, sau đó nhìn Phượng Tổ Thiên đang nằm trên giường, liền chậc chậc mấy tiếng: “Thành Hoàng này là bị báo ứng từ ông trời thôi!

Tôi liếc nhìn Phượng Tổ Thiên, “Ừm" đáp lại Bạch Tiên. Ban ngày Phượng Tố Thiên thề, chính lời thề này đã cứu tôi, nói cách khác, từ nay về sau tôi không biết nên ở chung với Phượng Tối Thiên kiểu gì. Mà thật ra hiện tại, tôi với anh ta cũng chẳng ở chung nổi nữa. Thẳng thắn thành khẩn mà nói, bạn bè đến độ nhìn thấy thân thể nhau như thế này, đã chẳng còn phải tình bạn đơn thuần nữa rồi. Lần này chờ Phượng Tổ Thiên khỏi, chắc là tôi với Phượng Tổ Thiên chẳng còn gặp nhau được nữa. "Có thể chữa khỏi thật nhanh không?” Tôi hỏi Bạch Tiên. “Có thể thì có thể, cơ mà vẫn cần chút thời gian tĩnh dưỡng. Dù gì đây cũng là trừng phạt của ông trời, không thể chữa khỏi ngay được, cho ổng chút mặt mũi đi.”

Bạch Tiên nói với tôi xong, tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên lưng Phượng Tổ Thiên, hỏi Phượng Tố Thiên có đau hay không. Nếu đau, ông ấy sẽ nhẹ tay, nhưng nhẹ tay thì hiệu quả sẽ không tốt. Phượng Tổ Thiên vẫn còn tri giác, nghe thấy Bạch Tiên hỏi có đau hay không, tay nắm tay tôi đang để bên cạnh, năm thật chặt, đặt vào trong ngực, ôm lấy, rồi đáp lại Bạch Tiên: "Không dau."

Bạch Tiên là binh mã nơi thờ cúng tiên gia nhà tôi, hơi sợ ông ấy nhìn thấy bộ dáng này của tôi với Phượng Tổ Thiên, tôi muốn rút tay khỏi người Phượng Tổ Thiên, nhưng nhìn trên lưng Phượng Tố Thiên máu vẫn chảy không ngừng, lại không dành lòng. Còn Bạch Tiên thấy Phượng Tổ Thiên cầm tay tôi như thế, cũng nhìn ra rồi, nói: "Tiểu Bạch này, không phải tôi nhiều lời đâu, mắt mũi cô chẳng tình gì cả ấy. Nếu cô ở cùng một chỗ với Phượng Tổ Thiên, bây giờ cũng là Thành Hoàng phu nhân rồi. Phượng Tổ Thiên này yêu cô chẳng kém tên họ Liễu kia chút nào đâu. Đây là chuyện chúng tôi đều rõ ràng. Cô coi Liễu Long Đình đi, nãy giờ cô niệm bình quyết gọi anh ta đã đi rồi mà, sao bây giờ còn chưa đến, chẳng biết lêu lổng đi đâu."

Ý của Bạch Tiên là, Liễu Long Đình nghe thấy binh quyết của tôi, đi rồi?

Nói thế thì tốc độ của anh ta phải nhanh hơn Bạch Tiên nhiều lầm cơ chứ, Bạch Tiên có thể chạy đến trong vòng hai phút, càng không nói đến anh ta, thì sao anh ta còn chưa đến? Có khi nào đi đường gặp chuyện gì không?

Nghĩ Liễu Long Đình đang chạy đến thì gặp chuyện, trong lòng tôi sảng khoái không ít, nói với Bạch Tiên là lười quan tâm anh ta, thích tới hay không thì kệ.

Bạch Tiên xử lý vết thương của Phượng Tổ Thiên đến độ kha khá, trở về. Cơ mà Phượng Tố Thiên đang bị thương, trong miếu Thành Hoàng của anh ta chỉ có mấy con quỷ, chăm sóc anh ta không nổi. Thế nên tôi đành ở lại giúp anh ta rửa vết thương vài ngày. Cơ mà cũng lạ lắm, từ hồi gặp thiên lôi hôm bữa, Ngân Hoa giáo chủ trong tôi không có ra nói chuyện với tôi nữa.

Gọi Liễu Long Đình Liễu Long Đình ứ đến, anh ta không quan tâm tôi thì thôi, còn chẳng quan tâm tâm tình con gái người ta. Ngân Hoa giáo chủ thì giống như là mất tích, làm tôi thấy hơi nghi ngờ. Chăm sóc Phượng Tổ Thiên vài ngày, thấy miệng vết thương của anh ta đang dần khép lại, tôi tính tạm biệt Phượng Tổ Thiên, dù sao thù hận của tôi còn chưa bảo, không dính lấy anh ta mãi được.

Đến ngày tôi phải đi, Phượng Tổ Thiên bảo muốn tiên tôi, từ chuyện đêm đó, thái độ của anh ta với tôi cũng chẳng thay đổi gì mấy. Nếu nói có khác chỗ nào, chắc là chỗ hồi trước anh ta coi tôi là bạn bè thân thiết nhất, còn hiện tại, tôi giống như người vợ mà anh ta đã xác định quan hệ. Tuy biết không giữ tôi lại được, cơ mà lúc tôi đi, giống như vợ anh ta có chuyện xa nhà ấy, dặn dò tôi đủ thứ, sợ tôi quên cái gì là không tốt ngay ấy.

Lúc tôi đi, nghĩ đây có lẽ là lần cuối gặp Phượng Tố Thiên trong kiếp này, trong lòng hơi buồn. Trước khi đi ôm anh ta một cái, nhưng không nói gì cả, lên xe đi.

Đi khỏi địa bàn Phượng Tổ Thiên quản lý, tôi nghĩ về rồi thì tôi nên nói với Liễu Long Đình thế nào về chuyện Ngân Hoa giáo chủ đang trong người tôi. Cơ mà không đợi tôi vào đến nhà, liền thấy không biết đứa nhỏ nào nghịch ngợm vứt con nhím bị rạch bụng trước nhà, xong còn ngửi thấy cái mùi ghê ghê từ trong nhà.

Tôi gõ cửa, không ai trả lời, chợt nghe thấy trong phòng có tiếng kêu phụ nữ lúc làm chuyện đó. Tôi nhíu mày, loáng thoáng cảm thấy có chuyện gì không hay rồi, nhanh tay lấy chìa khoá mở cửa. Cảnh tượng trước mặt làm tôi sợ hãi không thôi, thấy đầy nhà là thi thể phụ nữ, mấy hôm nay nóng nực nên đã bắt đầu hư thổi, mà Liễu Long Đình thì dùng sắc mặt lạnh lùng ngồi trên sô pha, tay ôm một người phụ nữ bị anh ta chơi sắp chết, thấy tôi về, quay qua hỏi: "Cô còn biết về cơ à, công phu Phượng Tổ Thiên không khỏe bằng tôi à?"