Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 206




Lúc này Long Nhi dường như đã bị Liễu Long Đình khống chế, khó mà thoát ra được. Dù sao thì bây giờ, hơn chín mươi phần trăm tinh khí của cậu ta đã truyền cho Liễu Long Đình rồi. Nếu Liễu Long Đình không cho thì Long Nhi cũng sẽ không có cơ hội trốn thoát

Lúc nãy, tôi chỉ nghĩ tới Ngân Hoa Giáo Chủ mà không nghĩ tới Liễu Long Đình vì tôi sợ Ngân Hoa Giáo Chủ sẽ ra tay cản trở. Trong tiềm thức, tôi luôn coi Liễu Long Đình là người của mình, cho dù Ngân Hoa Giáo Chủ có ra lệnh cho anh ta thì anh ta cũng sẽ tìm lý do để giúp tôi giải vây. Dù sao thì đàn ông sẽ không nhẫn tâm với người phụ nữ mà họ thích.

Nhưng tôi đã nhầm. Liễu Long Đình quả thật đúng là một con quái vật lạnh lùng và đáng sợ. Anh ta không hề có một chút tình cảm nào với tôi. Biết tôi không muốn Long Nhi chết nên anh ta càng muốn hút tinh khí của Long Nhi

Người đàn ông này đã dạy cho tôi một bài học là bất kể là lúc nào, cũng đừng dựa vào sự may mắn và nhờ vả. Nhưng dù sao tôi vẫn còn sống, tôi không thể để Liễu Long Đình giết chết Long Nhi như thế này được. Trước đây, Liễu Long Đình đã cho tôi một nửa tình nguyện của anh ta. Vì thế, vào lúc cơ thể Long Nhi còn vài tia tinh khí cuối cùng, tôi đã dùng hết sức lực mà anh ta cho tôi trong cơ thể mình, bần thẳng vào lưng Liêu Long Đình

Liễu Long Đình đang vô cùng tập trung hút tinh khí của Long Nhi thì bị tôi bàn như vậy khiến cho phép của anh ta ngay lập tức bị phá hủy. Nhân cơ hội phép của Liễu Long Đình bị phá hủy,

Long Nhi quay đầu lại nhìn tôi, rồi lập tức nhảy xuống dưới giếng ở phía sau cậu ta. Một trận sóng nước ào ào vang lên từ trong giếng truyền ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm, Long Nhi đã trốn thoát rồi.

Vừa rồi có lẽ tôi đã dùng lực quá mạnh, mà Liễu Long Đình không hề đề phòng, đã bị tôi đánh một cái nên đã khiến anh ta bị đánh đến nội thương, máu đỏ chảy ra từ khóe miệng Liễu Long Đình.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy vui sướng khi đánh bị thương Liễu Long Đình. Đúng là phải có pháp lực thì mới có thể khống chế được anh ta. Nhìn Liễu Long Đình lúc này, tôi chỉ hận không thể đánh cho anh ta mười tám phát nữa, rồi nói với anh ta rằng dù tôi có yếu đuổi thế nào đi nữa thì tôi cũng không phải là kẻ dễ bị ăn hiếp như vậy!

Thay vì an ủi Liễu Long Đình, tôi lại ngồi vào cái đinh bên cạnh giếng. Trái lại, Ngân Hoa Giáo Chủ trong cơ thể tôi thấy thời cơ đã tới, nhanh chóng chui ra khỏi bụng tôi, bay về phía Liễu Long Đình, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng của Liễu Long Đình, hỏi Liễu Long Đình đã xảy ra chuyện gì? Sau đó cô ta quay phắt lại, dữ tợn nhìn tôi. Từ ánh mắt của cô ta, tôi có thể nhận thấy cô ta đang oán trách tôi, nói chúng tôi đã hợp tác với nhau rồi, có muốn Liễu Long Đình chết sớm một chút cũng không được tự mình làm như vậy!

Tôi vô cùng bất mãn. Nhưng nhìn bộ dạng Ngân Hoa Giáo Chủ đang cố gắng lấy lòng Liễu Long Đình, tôi cũng dần dần hiểu ra. Nếu muốn Liễu Long Đình chết sớm thì quan trọng nhất là anh ta phải làm trung gian cho chúng tôi. Nếu anh ta đột nhiên không nghe lời Ngân Hoa Giáo Chủ nữa thì sẽ không truyền tinh khí cho Ngân Hoa Giáo Chủ. Mà Ngân Hoa Giáo Chủ ở trong bụng tôi, khống chế, ép tôi đi giết người khắp nơi. Tôi thì càng muốn giết Liễu Long Đình. Nếu Ngân Hoa Giáo Chủ ra khỏi bụng tôi, tôi sẽ chết. Cuối cùng người chiến thắng lại là Liễu Long Đình.

Sau khi nghĩ đến hậu quả đáng sợ này, tôi thấy hơi sợ. Chỉ cần tôi hoặc Ngân Hoa Giáo Chủ lơ là, rất có thể, cuối cùng tôi và Ngân Hoa Giáo Chủ sẽ phải chết. Mặc dù điều này rất khó xảy ra nhưng điều đó không có nghĩa là không thể. "Bạch Tô, mau lại đây, Liễu Long Đình gọi cô đấy." Ngân Hoa Giáo Chủ gọi tôi lại.

Vừa rồi tôi mải suy nghĩ về chuyện này nên không nghe thấy Liễu Long Đình đang gọi tôi. Bây giờ đã lấy lại tinh thần, liền miễn cưỡng đi về phía Liễu Long Đình bên cạnh giếng, hỏi anh ta có chuyện gì vậy? "Quỷ xuống." Liễu Long Đình đứng dậy, hất cảm lên, hướng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, nói với tôi: "Nói xin lỗi tôi." Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Liễu Long Đình. Có phải anh ta bị điên không? Tại sao tôi phải xin lỗi anh ta chứ?

Tôi không quỳ. Làm sao tôi có thể quỳ gối trước Liễu Long Đình. Khi Ngân Hoa Giáo Chủ nghe thấy Liễu Long Đình yêu cầu tôi làm vậy, cô ta không kiềm chế được sự vui thích. Nhưng thấy tôi không chịu quỳ, cô ta lập tức ôm Liễu Long Đình vào trong ngực, nói với tôi: "Bạch Tô, nếu cô đã làm sai chuyện gì, Long Đình phạt cô cũng là lẽ đương nhiên. Cô đừng quên, cô không chỉ sống cho bản thân cô mà còn phải nghĩ đến ba mẹ cô nữa. Mau nhận lỗi đi. Nếu không phải cô đánh bị thương Long Đình thì Long Đình cũng sẽ không phạt cô. May mà Long Đình văn còn nói muốn cứu cô."

Bây giờ không phải là thời đại xã hội nô lệ mà tôi tớ phải quỳ lạy chủ nhân của mình. Tôi đã được tiếp nhận nền giáo dục về quyền bình đẳng đối với tất cả mọi người. Bây giờ Liễu Long Đình muốn tôi quỳ trước anh ta. điều này là một sự sỉ nhục đổi với tôi. Nghĩ tới trước đây, tôi chẳng phải lo nghĩ về chuyện cơm áo, sống một cuộc sống mà không phải lo lắng bất cứ điều gì. Nhưng bây giờ lại bị Liễu Long Đình nhiều lần sỉ nhục bất cứ lúc nào, tôi cảm thấy không phục nên không quỳ xuống, cứ đứng thẳng lưng, nói xin lỗi Liễu Long Đình. "Tôi muốn cô quỳ xuống nói." Liễu Long Đình ra lệnh cho tôi. Tôi ngẩng đầu lên, căm ghét nhìn Liễu Long Đình, vẫn không quỳ xuống

Liễu Long Đình cũng nhìn thẳng vào mắt tôi, nói: "Cô còn nhớ chuyện của mẹ cô không? Chính tôi đã sắp xếp nó. Còn cá ba cô nữa. Bọn họ chính là con át chủ bài cuối cùng mà tôi dùng để điều khiển cô. Nếu cô không nghe lời tôi, quỳ xuống, bọn họ sẽ phải chết ngay lập tức.

Vừa nói xong, anh ta bắt đầu đếm: "Một"

Dùng chuyện này để chèn ép tôi, từ trước tới nay tôi chưa từng sống với ba mẹ mình, chẳng lẽ anh ta cho rằng tôi thực sự quan tâm đến sự sống chết của ba mẹ mình sao?

Tôi liếc nhìn Liễu Long Đình cười khẩy, không nói gì. Liễu Long Đình cũng không thèm để ý đến tôi, vẫn tiếp tục dem: "Hai."

Vốn dĩ tôi muốn đợi Liễu Long Đình đếm đến ba, làm căng với anh ta tới cùng. Nhưng đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện cảnh mẹ tôi bị người đàn ông này đối xử như vậy, đó là sự sỉ nhục dơ bẩn, đến mức sống không nổi đối với một người phụ nữ. Mẹ tôi không làm điều gì sai trái cả nhưng lại vì tôi mà phải gánh tội này. Nghĩ tới đây, nước mắt tôi đột nhiên rơi xuống. Khi Liễu Long Đình đếm đến ba, tôi quỳ xuống trước mặt anh ta, nói: "Tôi xin lỗi, vừa nãy là tôi sai, tôi không nên ra tay đánh anh bị thương" . Ngôn Tình Tổng Tài

Tôi cảm thấy bản thân mình chẳng khác gì một con chó, một loài cầm thú, sống mà không có chút danh dự nào, ai cũng có thể nằm trong tay số phận của mình. Sống nhục nhã như thế này, không bằng chết đi còn thoải mái hơn. Nhưng nếu tôi không cam tâm thì tôi cũng sẽ chết như vậy. Tôi không muốn Liễu Long Đình sống một cuộc sống hạnh phúc hơn tôi nữa. Tôi muốn anh ta chết, khi chết còn phải đau khổ và nhục nhã hơn tôi

Khi lòng căm thù trong lòng tôi lấn át lòng tự trọng, tôi chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa. Mấy chiêu trò này của Liễu Long Đình, trước đây tôi đã từng biết qua. Chỉ là trước kia vì tôi thích anh ta nên tôi không nhận ra mấy chiêu trò này của anh ta thật đáng sợ. Nhưng bây giờ, khi tôi hận anh ta, anh ta lại dùng mấy thủ đoạn này để sỉ nhục tôi. Mà đối với tôi thì lại càng kinh khủng hơn gấp trăm gấp ngàn lần.

Ngân Hoa Giáo Chủ thấy tôi quỳ trước Liễu Long Đình thì bật cười ha ha ha. Cô ta luôn luôn không kìm được niềm vui sướng khi thấy tôi buồn bã, đau khổ. Cho dù tôi và cô ta đang hợp tác với nhau thì tôi cũng không mong đợi cô ta sẽ đối xử tốt một chút với tôi. Đang cười như vậy, đột nhiên Ngân Hoa Giáo Chủ im bặt, quay qua nói với Liễu Long Đình: " Vậy là được rồi, Bạch Tô biết sai rồi, sau này chúng ta đừng quả đáng với cô ấy như vậy nữa. Dù sao thì trước kia cô ấy cũng từng yêu anh như vậy mà.

Từng yêu sao? Bây giờ cứ nghĩ đến việc trước kia tôi từng thích Liễu Long Đình, chỉ hận không thể đem toàn bộ ký ức khi đó niệm phong lại. Tôi cảm thấy nhục nhã khi đã từng thương anh ta.

Liễu Long Đình quay sang nhìn Ngân Hoa Giáo Chủ, ôm eo cô ta, bước ra ngoài. Ngân Hoa Giáo Chủ nhanh chóng ra hiệu với tôi, bảo tôi đứng dậy, đi về.

Tôi vẫn quỷ trên mặt đất, vùi đầu dưới vai, lá tre trong vườn bị gió mạnh thổi bay. Tiếng chuông Bồ Tát vang lên khiến tôi đau đớn. Đau đớn đến nỗi khiến tôi chỉ muốn hóa thành một cơn gió sau khi chết, tự do và không còn bị ràng buộc bởi thế giới này.

Kế hoạch vẫn đang tiếp tục. Sau khi chúng tôi về khách sạn, Ngân Hoa Giáo Chủ nháy mắt với tôi. Cô ta đỡ Liễu Long Đình ngồi lên giường, giúp anh ta cởi quần áo, nói với Liễu Long Đình: "Long Đình, anh nhìn thân thể của anh cường tráng như vậy. Tôi nghĩ liệu anh có thể truyền cho tôi một ít tinh khi, để tôi có thể ra sớm một chút, được không?"

Vừa nói, Ngân Hoa Giáo Chủ vừa vây vẫy tay với tôi, yêu cầu tôi hợp tác.

Mặc dù nhìn Liễu Long Đình lúc này tôi chỉ thấy buồn nôn, nhưng tôi vẫn tiến về phía Liễu Long Đình, nhấc chân anh ta lên, muốn cởi giày cho anh ta. Nhưng Liễu Long Đình thẳng chân đá vào cắm tôi: "Cút, nhìn cô tôi thấy thật ghê tởm."