Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 184




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đốt thì đốt đi, không cần phải nói với tôi." Phượng Tổ Thiên bình tĩnh trả lời.

Đúng vậy, mặc dù kiếp trước Liễu Long Đình đốt xác tôi khiến tôi rất khó hiểu, nhưng dù sao cũng là kiếp trước, không phải là kiếp này, cho nên Liễu Long Đình đốt xác của tôi đi, tôi cũng không quan tâm cho lắm.

Có vẻ Liễu Long Đình nghe được manh mối gì trong lời nói của Vu Anh, hừ lạnh một tiếng, nói với Anh Cô: "Có một điều, tôi sợ Phượng thần nghe không hiểu "

Mà tôi cảm thấy chuyện này đã kết thúc, cứ nói mãi chỉ thể hiện tôi là người nhỏ nhen, nên tôi nói Vu Anh muốn đốt thì đốt đi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.

Vu Anh nghe thấy Phương Tố Thiên trả lời bình tĩnh như vậy, ánh mắt như không thể tin được, nhưng cũng coi như là vẫn nghe lời tôi, không tiếp tục hỏi thêm nữa. Nhưng Anh Cô hỏi như vậy lại khiến tôi muốn hỏi một chút về Hư, trước đây Hư nói với tôi là bị Phượng Tố Thiên trấn áp, hiện tại cậu ta lại đầu hàng Thần Núi, vì vậy tôi muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra với Hư, để lần sau nếu gặp lại cậu ta còn biết đường đối phó.

Hiện tại vẫn còn sớm, hơn nữa Phượng Tố Thiên nói với tôi rằng rất khó để có thể đến được đây, cũng không cần vội đi, tôi cũng đang có chuyện muốn hỏi anh ta nên đồng ý ngồi cùng anh ta một chút.

Phượng Tố Thiên tìm được một quán trà không tệ, yêu cầu hai căn phòng trang nhã, nói với Liễu Long Đồng rằng muốn nói chuyện riêng với hầu đồng cũ, kêu anh ta và Vu Anh cho chúng tôi không gian riêng.

Lúc đó tôi còn trách Phượng Tổ Thiên đúng là nhiều chuyện, có chuyện gì thì cứ nói trước mặt mọi người, sao phải tránh mặt. Nhưng đây là địa bàn của Phượng Tổ Thiên, hôm nay Liễu Long Đình cũng rất dễ nói chuyện, sau khi Phượng Tố Thiên đưa ra yêu cầu này, anh không chút do dự đi thẳng đến căn phòng còn lại, gọi vài tách trà, Vu Anh cũng đi theo anh.

"Hôm nay Liễu Long Đình thật sự rất kỳ lạ, có phải giữa hai người có mẫu thuẫn gì không?" Phượng Tố Thiên hỏi tôi.

Tôi và Liễu Long Đình có thể có mâu thuẫn gì cơ chứ, thế là chỉ lắc đầu nói không có với Phượng Tổ Thiên, đợi sau khi cả hai chúng tôi ngồi xuống, tôi liền hỏi Phượng Tổ Thiên rằng anh có biết lý lịch của Hư hay không?

Phượng Tổ Thiên im lặng suy nghĩ một lát, gật đầu, nói Hư không phải là thần tiên, nhưng cũng không phải yêu quái, được tạo ra bởi sự ngưng tụ chân khí trên đời, cho nên tên của cậu ta mới là Hư, bởi vì trên đời này không bao giờ thiếu hư ảo, cho nên khi hư ảo trên đời càng nhiều thì cậu ta càng mạnh, cậu ta càng hấp thu nhiều sức mạnh thì tham vọng ngày càng lớn, hơn hai ngàn năm trước, cậu ta mang theo một đội quân do chính cậu ta tập hợp được lên trời tuyên chiến, sau đó bị Phượng Tố Thiên ép chạy vào trong núi Trường Bạch.

Không nghĩ hơn hai ngàn năm trước, Phượng Tổ Thiên đã rất lợi hại, không chỉ có Hư, mà cái xe ma vừa rồi mới bị Phượng Tổ Thiên kéo về cũng là do Phượng Tố Thiên đánh bại, tôi nhịn không được khen anh ta một câu: "Vậy trước đây anh là chiến thần à?"

Nghe tôi khen, hai hàng lông mi mảnh mai của Phượng Tố Thiên khép lại, cười ấm áp nói với tôi: "Chuyện đó là đương nhiên, giờ cô mới biết sự lợi hại của tôi à?"

Trước đây Phượng Tổ Thiên không kể với tôi những chuyện khi anh ta còn ở Thiên Giới, tôi còn tưởng anh ta chỉ là một thần tiên bình thường, một con Phượng Hoàng cuối cùng trên đời, đâu có biết anh thật sự có bản lĩnh như vậy.

Nhưng nghĩ lại, trước đây Phượng Tổ Thiên ở Thiên Giới lợi hại như vậy, bây giờ lại vì tôi mà trở thành một Thần Hoàng thấp kém, áy náy trong lòng tôi lại dâng lên, nếu như không phải tại tôi, sau công lao của anh ta, đã có thể tiếp tục quay lại Thiên Giới, nhưng bây giờ lại là Thần Hoàng, ngày có thể quay về Thiên Giới còn cách rất xa.

Nhưng dù tôi biết tấm lòng của Phượng Tố Thiên thì tôi cũng đã yêu Liễu Long Đình, cũng không thể thân mật và quan tâm quá mức với Phượng Tổ Thiên, ngoại trừ vài câu an ủi và tầng bốc, những lời khác có nói thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Khi thấy tôi không nói gì nữa, cũng không biết là Phượng Tổ Thiên cố ý hay là tìm chủ đề để nói chuyện với tôi: "Tiểu Bạch, cô có biết kiếp trước ai là chủ nhân của tôi không?"

"Kiếp trước anh còn có chủ nhân?" Tôi tò mò, kiếp trước anh ta giỏi như vậy, ai có thể là chủ nhân của anh ta.

"Đương nhiên là có rồi, em nghĩ xem, tôi chỉ là một con Phượng Hoàng, tại sao có thể có quyền lực lớn như vậy ở Thiên Giới."

Hóa ra những bản lĩnh này cũng không phải của chính anh ta, mà là do chủ nhân của anh ta ban cho.

Tôi lập tức cười nhạo Phượng Tố Thiên là ăn bám, sau đó hỏi chủ nhân của anh ta là ai.

"Chủ nhân của tôi là Thiên Đế Thượng Cổ của Cửu Trùng Thiên, cai quản Tam Giới, còn được gọi là Cửu Trùng Thiên Đế, được sinh ra từ giọt nước mắt của những người phụ nữ mang thai ở trên đời, là vị thần còn sót lại từ thời thượng cổ, cùng với Nữ Oa, Nữ Oa tạo ra con người, Cổ Để sáng tạo ra thần, thần và người hỗ trợ lẫn nhau. Đợi sau khi thế gian trật tự và ổn định, Cổ Đế cai quản và trấn áp tất cả các tà yêu ở thời kỳ Thượng Cổ."

Khi tôi nghe Phượng Tổ Thiên nói địa vị của chủ nhân anh ta lớn như vậy, thậm chí đột nhiên tôi nảy sinh cảm giác không còn muốn làm bạn với anh ta nữa, tôi chỉ là một hầu đồng nhỏ bé, Phượng Tổ Thiên bản lĩnh thì thôi, không nghĩ rằng chủ nhân của anh ta lại càng bản lĩnh như vậy, hiện tại tôi chỉ lo nếu Đại Đế Thượng Cổ biết rằng tôi hại Phượng Tố Thiên thành như thế này, chắc người ta chém tôi ra thành từng mảnh mất.

Tôi vội vàng nói điều tôi đang lo lắng với Phượng Tổ Thiên, mà thời điểm Phượng Tổ Thiên nói với tôi, đột nhiên không nhịn được cười, đưa tay nâng mặt tôi lên nói: "Không đâu, hơn hai nghìn năm rồi tôi chưa gặp lại cô ấy!"

Khi Phượng Tổ Thiên nói đến đây, không biết ánh mắt trôi đi đâu, giọng nói khi nói chuyện với tôi cũng đặc biệt hư ảo: "Lần cuối tôi gặp cô ấy, cô ấy nói muốn xuống trần gian để trải nghiệm nhân gian phồn hoa do Nữ Oa đại thần tạo ra, lúc đầu tôi muốn đi theo cô ấy, nhưng cô ấy từ chối nói Vương Mẫu đã sắp xếp có người ở dưới đón cô ấy, có lẽ sẽ đi rất lâu mới quay lại. Một mình tôi ở Thiên Cung chờ cô ấy quay về, nhưng đợi gần một năm mà không có tin tức gì, vì vậy để có thể gặp cô ấy, tôi đã tự phong chức Thượng Tiên, nhưng tôi đã xuất Mã tiên ở trần gian lâu như vậy, tìm cô ấy nhiều năm như vậy nhưng vẫn không tìm được, hơn nữa, mấy năm nay những linh hồn ác ma đã từng bị cô trấn áp đột nhiên sống lại, tôi đoán cô ấy đã gặp nạn ở trần gian rồi, hoặc là đã chết."

"Thần Thượng cổ cũng chết sao?" Tôi nghi hoặc hỏi Phượng Tổ Thiên.

"Dù là thần gì thì cũng sẽ chết, đó là số mệnh hoặc số phận đã được định sẵn. Một số thần, để độ kiếp, vì hoàn thành sức mệnh mà chết, biến thành người bình thường sống ở trần gian."

"Vậy lần này anh hạ phàm chính là để tìm chủ nhân? Vậy anh có tin tức gì của người đó chưa? Tôi có thể tìm cùng với anh, người đó là nam hay nữ?" Tôi hỏi Phượng Tổ Thiên, dù sao anh ta cố

chapter content



chapter content



chapter content