Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 172




Nói tới đây, Thần Núi càng dùng sức kéo tay tôi về phía anh ta, cười lớn. Mấy phút sau, ánh trăng chiếu lên người tôi, quầng sáng màu trắng vừa rồi biến mất. Trước mặt tôi xuất hiện một tòa dinh thự cao lớn phí pháp uy nghiêm, cổng đỏ ngói vàng, trước cổng là hai con sư tử đá sừng sững, nóc nhà rất cao, trên không trung còn có một vầng trăng tròn, ánh trăng đều chiếu lên mái ngói xanh của dinh thự. Lúc này tôi đang đứng trước dinh thự đó, nóc nhà quá cao khiến tôi nảy sinh cảm giác mình thật nhỏ bé.

“Sao? Nguyệt Quang Sơn Thần Phủ mà Hư tặng cho ta có khí phải không?" Thần Núi đứng bên cạnh tôi, giới thiệu cho tôi phủ Thần Núi này.

"Lợi hại đến mấy cũng chỉ là ảo ảnh trong gương mà thôi, có gì đáng khoe ra?" tôi lạnh lùng trả lời. Chẳng qua trong lòng tôi cũng biết, chúng tôi không tìm được Liễu Long Đình với Phượng Tố Thiên là vì họ đã bị Thần Núi bắt vào trong gương. Chiếc gương này ngăn cách với bên ngoài, là một không gian khác, cho nên chúng tôi mới không thể liên lạc với nhau.

Thấy tôi trào phúng mình, Thần Núi cũng không giận, nhưng vẫn hừ lạnh nói: “Vậy thì cô chờ xem ngày mai tôi sẽ khoe cách giết Liễu Long Đình như thế nào, lúc đó chắc cô sẽ không còn nói như vậy nữa đâu."

Nói rồi, anh ta gọi mấy người như người hầu tới, tàn nhẫn cười ra lệnh cho họ dẫn tôi đi xem đám tù binh vừa bị bắt, để tôi nhìn xem lúc này Liễu Long Đình đã biến thành heo chó không bằng như thế nào!

Nói xong, Thần Núi dẫn Hư nghênh ngang rời đi. Đám người hầu vây quanh tôi, kéo tôi đi vào cửa hông bên cạnh phủ Thần Núi.

Ánh trăng trên trời thanh u, khiến tôi không thể thấy rõ cảnh sắc ở phương xa. Đám người hầu dẫn tôi đi xuyên qua một cánh cổng khảm thần thú Bệ Ngạn, đi vào ngục giam âm u hơn.

Tôi cảm thấy Thần Núi quả thực là biến thái, bất kể anh ta ở đâu thì cũng có ngục giam. Thế giới này có bao nhiêu thứ tươi đẹp, nhưng anh ta cứ như sống trong tội ác, hơn nữa luôn vọng tưởng thống trị người khác bằng tội ác. Hư có thể cấu kết với anh ta thì chắc chắn anh ta cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.

Chẳng qua lúc này tôi càng lo cho Liễu Long Đình. Thủ đoạn của Thần Núi rất ác độc, tôi sợ anh ta sẽ làm chuyện bất lợi cho Liễu Long Đình. Khi đám người hầu dẫn tôi đi qua một con hẻm nhỏ, tiếng rên rỉ thống khổ bỗng truyền ra từ bức tưởng cao đẳng trước. Tiếng kêu nghe như có vô số con thú rên rỉ vì bị tra tấn. Tôi nhất thời căng thẳng, nhanh chóng chạy về phía tường cao đẳng trước.

Chỉ thấy trước mặt tôi là ngõ cụt, một bức tường cao khoảng mười mét chặn trước mặt tôi. Trên tường treo đầy thi thể động vật, mặt đất cũng vương vãi những con chồn, cáo đứt đầu đứt chân linh tinh. Trên tường còn đóng đinh mấy con vật giống như tiêu bản! Trong số các tiêu bản đó, tôi thấy một con rắn trắng lớn. Con rắn trắng bị vặn vẹo thành tư thế quái dị, bị đinh sắt đóng trên tường, ngay giữa tường thành. Thân thể trắng nõn của nó dính đầy máu tươi chảy ra từ vết thương, cứ như một cơn mưa máu che khuất nửa người nó.

“Liễu Long Đình?" Tôi đi về phía con rắn đó.

Nghe tiếng kêu của tôi, con rắn trắng không đáp lại tôi. Máu chảy trên người anh ấy đã trở nên đặc sệt, từng giọt rơi xuống vũng máu dưới chân tôi. Nhìn đinh sắt ghim vào thân thể rắn trắng, tôi không nhịn được rơi nước mắt, càng căm hận Hư hơn, nhưng cũng hận mình tại sao lại hèn nhát như vậy, nhưng càng hận ông trời tại sao lại an bài vận mệnh này cho tôi?

Rắn trắng bị đóng đinh trên tường, tôi kêu hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh. Thấy Liễu Long Đình bị đóng đinh như tiêu bản, tư thế vặn vẹo ghê người, khiến tôi gần như sụp đổ. Mấy người hầu bên cạnh tôi mặc dù đều có hình người, nhưng đều có đầu chuột, xem ra cũng là tinh quái biến hình.

“Con rắn này là chết hả?" Tôi hỏi.

Không có Thần Núi ở đây nên mấy người này cũng tương đối thả lỏng. Nghe tôi hỏi thì lập tức trào phúng: "Không biết, chắc còn chưa đâu. Chẳng qua con rắn này cũng thật cứng đầu, đánh kiểu gì cũng không chết, sau này bị chủ nhân nhà tạo đóng đinh lên tường. Khả lắm, lúc đóng đinh hắn ta máu chảy ướt cả người bọn tao, đúng là thứ phiền toái. Cũng may ngày mai xử tử hắn ta rồi."

Thần Núi dẫn tôi tới đây chủ yếu là để tôi nhìn xem anh ta xử tử Liễu Long Đình như thế nào, sau đó lại giết tôi. Mặc dù Liễu Long Đình đã hủy thân xác của Thần Núi, nhưng chẳng phải lúc này thân xác của Thần Núi cũng lấy lại rồi hay sao? Tại sao anh ta vẫn không chịu buông tha cho chúng tôi? Nhìn lại thân thể phàm thai không có chút bản lĩnh nào của mình, tôi chẳng còn làm được gì khác ngoài tuyệt vọng.

“Vậy các người biết còn một con rắn nữa ở chỗ nào không?” Tôi lại hỏi đám người hầu.

“Không biết, chắc bị giam lại.” Một người đáp, sau đó đè vai tôi, áp tải tôi đi về: “Chắc cũng bị tra tấn nửa sống nửa chết rồi. Hơn nữa chủ nhân cũng không bảo bọn tạo dẫn mày đi xem người khác, mày ngoan ngoãn đi về với bọn tao đi, lát nữa ngủ một giấc no nê, ngày mai lên pháp trường."

Nghĩ tới Liễu Long Đình sẽ chết, tôi cũng muốn chết, ít nhất xem ra sẽ không tệ lắm, dù gì tôi cũng được chết chung với Liễu Long Đình. Nhưng nghĩ tới đứa con trong bụng, tôi lại mềm lòng, cảm thấy không cam lòng. Tôi không muốn chết, tôi không muốn đứa con trong bụng còn chưa chào đời cũng bị tôi liên lụy mà chết, tôi muốn sống, cũng muốn Liễu Long Đình sống...

"Các người có thể dẫn tôi đi gặp Thần Núi không? Tôi muốn gặp anh ta!"

Tôi nhớ rõ lúc trước Liễu Long Đình từng nói với tôi rằng hình như Thần Núi có tình cảm đặc thù với tôi. Lúc đó tôi còn không tin, nhưng bây giờ dù không muốn tôi cũng phải tin. Tôi không có bản lĩnh gì, người mà ngay cả Liễu Long Đình cũng không đánh lại thì tôi lại càng không đánh lại. Nhưng tôi muốn cứu Liễu Long Đình, muốn cho con tôi sinh ra, không quan tâm dùng cách gì. Bây giờ tôi muốn làm theo lời Liễu Long Đình từng nói, dựa vào chút vốn liếng vốn không có sức hấp dẫn gì để khiến chúng tôi sống sót, cho dù kết cục kém cỏi hơn nữa, cho dù sau này không thể ở bên nhau.

"Chỉ bằng mày ư? Mày sắp chết mà còn đòi gặp chủ nhân của bọn tao hả? Chủ nhân đích thân mang mày về đã là coi trọng mày rồi!" Một tên người hầu lập tức cười nhạo tôi.

“Tôi là người thế nào? Đồ mắt mù! Nếu tôi không phải là người quan trọng thì chủ nhân các người sẽ đích thân dẫn tôi về, còn kêu các người dẫn tôi đi xem con rắn kia sao? Bây giờ tôi có chuyện quan trọng muốn gặp chủ nhân các người! Cứ bảo là tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh ta, không gặp tôi sẽ cho anh ta hối hận cả doi!"

Tôi không biết sao mình lại mặt dày chém gió như vậy. Nhưng hiển nhiên lời nói của tôi đã thành công đe dọa đám tinh quái này. Chúng thấy tôi nổi giận thì hơi nhút nhát, sau đó một đứa nói với tôi: "Vậy thì mày chờ ở đây, để tạo đi báo cáo, nếu chủ nhân không gặp mày thì bọn tao sẽ giết chết mày!"

Nói xong, tên đó liền chạy vào phủ Thần Núi trước. Mấy con tinh quái khác đưa tôi đến trước phủ Thần Núi thì ngừng lại, chờ con tinh quái kia truyền lời. Chúng tôi chờ khoảng năm sáu phút, cổng phủ Thần Núi mở ra, con tinh quái vừa rồi còn ngang ngược bây giờ cũng trở nên cung kính hơn một chút, khom lưng nói: "Chủ nhân mời vào.

Nói xong, nó còn bày ra tư thế mời, sau đó nó dẫn tôi đi vào phủ Thần Núi.

Dinh thự này rất lớn, chung quanh được bố trí hào phóng hoành trắng. Tinh quái dẫn tôi đi vòng vèo qua hành lang, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa khép hờ, nói: “Chủ nhân đang thay đồ, mày vào đi.”