Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 148




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gặp Vương Tứ Quý, tôi ghê tởm như nuốt phải một con ruồi. Thấy hai người họ, vẻ mặt Liễu Long Đình hơi tức giận, nhưng cũng không muốn dây dưa với họ mà ôm tôi đi qua cổng bên. Dù gì giữa quân tử với tiểu nhân, thà đắc tội người quân tử chứ không thể đắc tội kẻ tiểu nhân, Vương Tứ Quý với mẹ hắn ta chính là những kẻ tiểu nhân, vì mạng sống của mình mà hy sinh cả tiên gia trong nhà đã cúng mấy trăm hơn ngàn năm.

Thấy tôi với Liễu Long Đình muốn đi, Vương Tứ Quý lập tức nhanh chân chạy tới, chặn đường chúng tôi, còn lớn tiếng kêu gào với người chung quanh: “Mọi người lại đây xem đôi gian phu dâm phụ này nè, con đàn bà này là vợ của con tôi, bây giờ lại cùng một thằng khác tới bệnh viện khám thai, xem thường con trai tôi, nói con trai tôi không xứng với cô ta! Bây giờ còn ngang nhiên cắm sừng con trai tôi như vậy, mọi người mau lại đây xem tôi đánh chết đôi cẩu nam nữ này, đòi lại công bằng cho con trai tôi!”

Nói tới đây, mẹ Vương Tứ Quý còn nói thẳng tên tôi, nhà tôi ở đâu, còn tuôn ra tôi là đệ tử xuất mã, Liễu Long Đình là tiên gia của tôi, hai chúng tôi vô liêm sỉ pha trộn với nhau, bây giờ có cả con, nói tôi với Liễu Long Đình ỷ vào bản lĩnh lớn ức hiếp họ, họ không nuốt được cơn tức này nên mời mọi người làm chủ cho họ.

Bà ta cầm loa kêu la như vậy, nhất thời có rất nhiều người xem náo nhiệt vây quanh lại đây. Trên thế giới này có rất nhiều người, người bình thường nhiều, ít người gặp chuyện dơ bẩn, hơn nữa tới khám thai đa số đều là người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi nghe tôi là bà cốt đệ tử xuất mã thì cho rằng tôi là kẻ lừa đảo, bởi vì họ chưa từng gặp chuyện gì nên không tin trên thế giới này có ma quỷ tồn tại. Ngay khi mẹ Vương Tứ Quý vừa lên tiếng, mấy người kia lập tức chỉ trỏ, mắng tôi là kẻ lừa đảo.

Bây giờ là ban ngày ban mặt, bản lĩnh trừ tà của Liễu Long Đình cũng chỉ có thể đối phó với ma quỷ tinh quái, lúc này lại có nhiều người vây quanh tôi với Liễu Long Đình khiến chúng tôi muốn đi cũng không đi được. Tôi không biết Vương Tứ Quý với mẹ hắn ta sao lại biết tôi với Liễu Long Đình ra ngoài, còn chặn chúng tôi trước cổng bệnh viện đúng giờ như vậy.

“Nhìn con đàn bà vô liêm sỉ này đi, cha mẹ cô ta đã sớm ly hôn, đồ có cha mẹ sinh mà không có cha mẹ nuôi! Lúc trước cô ta bị ốm nặng, con trai tôi không chế nên mới kết hôn với cô ta, bây giờ khỏi bệnh rồi thì lại đá con trai tôi, đi theo tiên gia của cô ta! Mọi người xem cái thai của cô ta đi, đó là thai rắn, sau này sinh ra sẽ hại người!”

Vừa rồi chung quanh tôi có không ít người không mê tín, cho nên họ chỉ mắng tôi là kẻ lừa đảo, nhưng bây giờ không biết là ai trong đám đông nói: “Tôi đã thấy cô ta rồi, đúng là đệ tử xuất mã, lúc trước còn từng xem chuyện cho nhà họ hàng của tôi, không ngờ cô ta lại pha trộn với tiên gia của mình, đây là làm bẩn thần linh, là tư thông, nếu bị bắt được thì sẽ gặp tai họa!”

Trên thế giới này, kẻ đáng sợ nhất không phải là kẻ xấu, mà là những kẻ ngu xuẩn vô tri, truyền bá những ngôn luận vô tri, mà còn có rất nhiều người tin đó là sự thật. Sau khi người kia nói xong, những người ở đây lập tức coi tôi như sao chổi, nhao nhao chỉ trích tôi, mắng tôi cả gan làm loạn, dâm loạn thần linh, người như tôi phải bị giết chết, thậm chí còn có bà mẹ dạy con mình, nhổ nước bọt về phía tôi và Liễu Long Đình.

Tôi còn tính giải thích với những người này rằng chuyện không như mẹ của Vương Tứ Quý nói. Nhưng thấy đám đông chung quanh phẫn nộ, còn lấy di động ra chụp ảnh tôi với Liễu Long Đình, chỉ muốn làm to chuyện này, tôi bỗng không muốn giải thích gì nữa. Liễu Long Đình ôm tôi vào lòng để tránh bị mấy người kia chụp rõ mặt, không để ý tới những lời mắng chửi mà đẩy đám người kia đi ra ngoài. Chúng tôi đều không muốn gây chuyện, nhưng đám người kia thấy tôi với Liễu Long Đình đi ra thì như một đám ruồi bọ bu vào đống phân, chạy theo chúng tôi hùa theo mẹ Vương Tứ Quý mắng tôi.

"Hừ! Sao bây giờ không lấy bản lĩnh của cậu ra mà đối phó với tôi và con trai tôi? Tôi nói cho cô nghe đây Bạch Tô, cô dám cắm sừng con trai tôi thì tôi dám cho cả nhà cô thân bại danh liệt. Cô còn đòi lăn lộn trong giới đệ tử xuất mã hả? Đừng nằm mơ! Bây giờ tôi sẽ gọi điện kêu bà nội cô tới đây, để mọi người cũng biết bà nội cô!” Mẹ Vương Tứ Quý nói rồi lấy di động ra gọi điện.

Tôi không muốn bà nội đã lớn tuổi rồi mà còn bị bao nhiêu người mắng, cho nên muốn giật lấy di động của mẹ Vương Tứ Quý. Nhưng Liễu Long Đình lại không muốn nhịn được, bế tôi cho tôi ngồi trên cánh tay anh ấy, sau đó giật di động của mẹ Vương Tứ Quý ném xuống đất, lại nhấc cổ áo bà ta lên, lạnh giọng nói: “Nếu bà không muốn chết thì thành thật một chút, còn dám dùng ba trò hèn hạ này đối phó với tôi và Bạch Tô thì tôi sẽ cho cả nhà bà chết không có chỗ chôn!”

Nào ngờ mẹ Vương Tứ Quý vốn là một con đàn bà ngu xuẩn mạnh mẽ, thấy Liễu Long Đình cảnh cáo mình, bà ta chẳng những không sợ hãi mà còn phấn khởi hơn, giả vờ khóc lóc: “Mọi người xem, chúng nó muốn giết tôi kìa! Sau này nếu tôi chết thì chính là do đôi cẩu nam nữ này giết! Trên xã hội này còn nhiều người tốt, mọi người phải làm chủ cho tôi!”

Nghe mẹ mình nói, Vương Tứ Quý giả vờ khóc lóc, còn giơ gậy bóng chày đòi đánh Liễu Long Đình, nhưng lại không dám. Thừa dịp Liễu Long Đình không chú ý, hắn ta đánh vào eo tôi, thấy tôi suýt nữa rơi xuống, Liễu Long Đình nhanh chóng ném mẹ Vương Tứ Quý xuống đất để bảo vệ tôi. Nhưng rõ ràng tôi thấy Liễu Long Đình không dùng nhiều sức mà mẹ của Vương Tứ Quý lại bị ném văng ra năm sáu mét. Ả đàn bà ngu xuẩn đó còn chưa kịp nói một câu thì đầu bà ta như bị thứ gì đó lôi kéo đập mạnh lên tường, máu tươi bắn ra từ sau đầu, văng tung tóe khắp nơi.

Cảnh tượng này không chỉ khiến tôi sững sờ mà ngay cả những người xem náo nhiệt cũng ngây người. Vương Tứ Quý thấy mẹ mình chết không nhắm mắt thì lập tức ném cây gậy xuống, chạy về phía mẹ mình khóc rống lên: “Bạch Tô, là mày hại chết mẹ tao! Mẹ tạo chết rồi, tao cũng không sống nổi!

chapter content



chapter content



chapter content