*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy thì thứ gì sẽ cần một linh thể nhỏ cúng tế nhỉ?" Tôi hỏi Liễu Long Đình.
Thấy tôi coi mình như bách khoa toàn thư, Liễu Long Đình nhất thời gõ lên đầu tôi, nói rằng sao anh ấy biết? Vừa rồi tôi nói là Mã Hình Vệ kêu chúng tôi tới nhà anh ta xem thử cơ mà, chúng tôi tới đó nhìn xem. Tôi sờ chỗ bị Liễu Long Đình đánh, bất mãn trề môi, nói tôi cho rằng anh ấy biết mà. Chẳng qua lúc thu dọn quần áo ra khỏi phòng, tôi thấy Liễu Long Đình đang trang bị mấy cái di động. Thấy anh ấy rốt cuộc mua di động, tôi lập tức vui vẻ, đi về phía anh ấy hỏi sao bây giờ anh ấy lại nghĩ thoáng mua di động vậy? Thực ra anh ấy nên mua từ lâu rồi.
Liễu Long Đình không trả lời tôi mà đưa cho tôi một cái di động đã khởi động, nói: “Đây là mua cho em."
Tự dưng có một cái di động mới, ai mà chẳng vui! Tôi lấy di động, ngồi xuống bên cạnh Liễu Long Đình ôm cánh tay anh ấy hôn lên mặt anh ấy. Nhìn thoáng qua trên bàn, thấy di động tôi mới đặt lên bàn đã biến mất, tôi quay sang hỏi Liễu Long Đình: “Vậy di động cũ của em đâu?"
"Vứt." Liễu Long Đình trả lời bâng quơ, còn tranh thủ khởi động cho điện thoại của mình,
Mẹ nó, vứt! Tôi lập tức rút tay lại, hỏi anh ấy ném ở đâu? Trong di động đó còn có rất nhiều số điện thoại với ảnh chụp cơ mà!
"Trong thùng rác dưới lầu, chắc đã nát bét rồi.” Liễu Long Đình trả lời tôi.
Tôi nhất thời nghẹn họng, hỏi Liễu Long Đình điện thoại của tôi đang yên lành sao anh ấy lại vứt đi? Cũng không biết có phải Liễu Long Đình đang ẩn dụ hay không, quay lại nhìn tôi hỏi: “Em đã có tôi rồi, chẳng lẽ em còn nhớ nhung những thứ cũ?"
Tôi suy nghĩ lại Liễu Long Đình nói vậy là có ý gì, anh ấy đang ẩn dụ điều gì? Thế là tôi vô liêm sỉ lại gần Liễu Long Đình, cười hì hì hỏi anh ấy: “Anh Liễu, có phải anh đang ghen không? Anh đang ám chỉ em là Phượng Tố Thiên đi rồi, em chỉ có thể có mình anh thôi chứ gì?"
Liễu Long Đình ngước mắt nhìn tôi, nói: “Em biết là được rồi.” Đặng kêu tôi đứng dậy, chúng tôi cùng nhau tới nhà Mã Hình Vệ xem thử.
Mã Hình Vệ ở cùng khu vực trong thành phố này. Từ nhà tôi tới nhà anh ta lái xe đi cũng chỉ mất hai mươi phút. Khi tới dưới lầu khu chung cư của anh ta, tôi gọi điện thoại kêu anh ta tới đón tôi lên lầu. Nhưng không ngờ Mã Hình Vệ lại đi vào từ bên ngoài khu chung cư, thấy tôi với Liễu Long Đình thì mau chóng lại gần, bảo mấy ngày nay anh ta không dám ở nhà, toàn là ở khách sạn đối diện. Nói rồi, anh ta ngước mắt nhìn Liễu Long Đình, hỏi tôi: “Tiên cô, đây là người yêu của cô hả?”
Tôi nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì. Liễu Long Đình lại rất hào phóng đáp lời Mã Hình Vệ: “Đúng, tôi là người yêu của cô ấy, cũng là tiên gia của cô ấy."
Biết được quan hệ của chúng tôi, Mã Hình Vệ cả kinh không nói nên lời, sau đó nhỏ giọng nói chẳng phải tôi đã gả cho một tên mập rồi hay sao? Sao lại... Chẳng qua sau này anh ta lại tưởng tượng rằng chúng tôi đang nói đùa, thế là cười ha ha nói với tôi và Liễu Long Đình: “Tiên gia với đệ tử xuất mã các cô thân nhau thật.." Nói rồi mời chúng tôi đi trước, anh ta dẫn tôi với Liễu Long Đình vào nhà của anh ta.
Khi vào nhà Mã Hình Vệ, chúng tôi phát hiện nhà anh ta thực sự trống trơn, sofa các thứ đều không thấy mấy cái, kể cả bàn trà cũng thiếu thứ này thứ nọ. Thấy cảnh này, Mã Hình Vệ lại bắt đầu oán giận, nói không biết thứ đó là thứ gì, nếu bị anh ta bắt được thì phải cho thứ đó hồn phi phách tán. Liễu Long Đình đi dạo một vòng trong nhà Mã Hình Vệ, nói: “Hồn phi phách tán thì thôi đi, chỉ có một linh thể bình thường tới nhà anh thôi, chẳng có bản lĩnh gì đâu."
“Đại tiên ơi, tôi muốn hỏi tại sao nó lại chỉ tới nhà tôi chứ không tới nhà đối diện? Chẳng lẽ bởi vì tôi độc thân một mình, không đủ dương khí? Có phải sau này tôi không thể tìm bạn gái không?"
Mã Hình Vệ thoạt nhìn mới hơn ba mươi, chẳng qua đàn ông ở tuổi anh ta thì thực sự là bắt đầu lo lắng cho hôn nhân. Mã Hình Vệ nói anh ta là giảng viên đại học, bây giờ thấy anh ta ngớ ngẩn như vậy, tôi bắt đầu nhớ tới giảng viên ở trường tôi, bỗng hơi hoài niệm, cho nên cũng thái độ với Mã Hình Vệ cũng tốt hơn một chút. Nếu Phượng Tố Thiên còn ở đây thì không chừng có thể xem phong thủy, gọi duyên cho anh ta gì đó.
"Dương khí của anh rất vượng, chờ lần sau có thời gian, tôi sẽ dẫn anh đi gặp một người bạn biết xem phong thủy của tôi, để anh ấy nhìn xem phong thủy nhà anh, gọi hoa đào giúp anh.”
Nghe tôi nói vậy, Mã Hình Vệ rất vui vẻ, nói chuyện này xin nhờ cả vào tôi, chẳng qua rốt cuộc nhà anh ta xảy ra chuyện gì? Thấy Mã Hình Vệ vẫn nghi hoặc chuyện này, Liễu Long Đình hỏi: “Ngày tết, anh có dán câu đối xuân không?"
Mã Hình Vệ lắc đầu bảo không có, chẳng lẽ là vì không dán câu đối xuân nên thứ quái quỷ đó mới vào nhà anh ta? Nhưng anh ta đóng cửa cơ mà?
"Cửa đóng lại chỉ có thể ngăn cản người sống, không có tác dụng gì với hồn ma. Bởi vì âm dương cách biệt, người ma đường ai nấy đi. Anh đóng cửa cũng vô ích, phải dán thứ có thần khí lên cửa, thời xa xưa môn thần, câu đối xuân vốn dùng để tế thiên, viết lên sẽ có thần khí, mỗi năm nhà nào cũng sẽ dán câu đối xuân dán môn thần để ngăn cản những thứ dơ bẩn bước vào nhà. Bây giờ mặc dù là ở thành phố, âm khí yếu hơn một chút, nhưng không có nghĩa là không có. Người bình thường sẽ dán câu đối xuân, môn thần, hoặc là treo vật biểu tượng lên cửa vào ngày tết thì có thể trấn trạch. Nhưng cửa nhà anh không có thứ gì, cho nên một khi tòa nhà này có ma quái gì không vào nhà anh thì vào nhà ai?"
Liễu Long Đình giải thích như vậy không chỉ khiến tôi hiểu được mà ngay cả Mã Hình Vệ cũng rất hiểu, bèn hỏi Liễu Long Đình, vậy bây giờ anh ta dán còn kịp không?
“Kịp thì vẫn kịp. Chẳng qua mấy ngày nay tôi muốn ở lại nhà anh, không biết anh có đồng ý không?"
“Đương nhiên là đồng ý! Có tiên gia trông nhà giúp tôi, còn không lấy tiền, chẳng phải là chuyện từ trên trời rơi xuống hay sao?" Mã Hình Vệ cười hì hì nói. Kể từ khi anh ta biết cách giải quyết thì ngay cả nói chuyện cũng hoạt bát hơn nhiều. Có điều tôi không rõ một con ma bé tí như vậy, tại sao Liễu Long Đình còn hao tâm tổn trí muốn ở lại đây mấy ngày? Chẳng qua Mã Hình Vệ còn đang đây, tôi cũng không tiện hỏi thẳng Liễu Long Đình. Chờ Mã Hình Vệ đưa chìa khóa nhà của anh ta cho tôi với Liễu Long Đình, sau đó rời đi, tôi mới hỏi Liễu Long Đình tại sao lại phải ở đây hai ngày?
Liễu Long Đình không trả lời tôi mà nói, em ngửi kỹ đi, có ngửi thấy mùi vị quen thuộc gì không?
Mùi vị? Nghe Liễu Long Đình nói vậy, tôi nhắm mắt lại hít thật sâu, nhưng không ngửi được bất cứ mùi vị nào.
"Không có." Tôi trả lời.
Thấy tôi không ngửi được, Liễu Long Đình nắm tay tôi, sau đó nhập vào người tôi, mượn giọng của tôi nói: “Bây giờ thì sao? Em ngửi cho kỹ đi."
Sau khi Liễu Long Đình nhập vào người tôi, bây giờ tôi không cần ngửi gì, một mùi hương rất quen thuộc xộc vào mũi tôi. Nhưng trong lúc nhất thời tôi không thể nhớ ra được mùi hương này là cái gì.
Thấy tôi đã ngửi được mùi này, Liễu Long Đình bèn rời khỏi người tôi, nói: “Đó là mùi của Thần Núi. Tiểu quỷ kia tới đây ăn trộm, tôi đoán chắc là để cúng tế cho Thần Núi. Trên thế giới này thứ gì cũng có thể trở thành tế phẩm. Tiểu quỷ ăn trộm mấy loại tế phẩm này không có tác dụng mấy với Thần Núi, nhưng nếu suy nghĩ theo cách khác, ngay cả một con tiểu quỷ như vậy cũng liều mạng muốn dâng cúng cho Thần Núi thì đủ để thấy được e rằng Thần Núi