Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 110




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi đau đến mức nhất thời không thể trả lời Xích Cước Đại Tiên. Nhìn Liễu Long Đình nhắm mắt nằm người người mình, tôi đau đớn chảy nước mắt, hoãn một hồi mới khẽ gật đầu.

“Tôi hỏi cô, còn muốn tiếp tục không?” Có lẽ Xích Cước Đại Tiên không phát hiện tôi gật đầu nên lại lớn tiếng hỏi một câu.

Tôi không biết mình lấy sức lực ở đâu ra, dùng sức kêu to về phía Xích Cước Đại Tiên: “Mời đại tiên tiếp tục, cứu Liễu Long Đình với."

Nói xong, "bốp" một tiếng, cây roi trong tay Xích Cước Đại Tiên lại đánh mạnh lên khớp xương ở chân khác của tôi.

“Rắc” lại thêm một tiếng vang, nửa thân dưới của tôi nhất thời không còn chút sức lực nào, rũ rượi trên đùi Liễu Long Đình. Cánh tay tôi chống bên cạnh Liễu Long Đình cũng mềm nhũn, toàn thân đau đớn đến tê liệt, khiến tôi không còn chút sức lực nào chống đỡ thân thể mình. Tôi kề mặt lên ngực Liễu Long Đình, lồng ngực của anh ấy bắt đầu có hơi ấm. Xích Cước Đại Tiên không ngừng truyền khí trắng vào cơ thể Liễu Long Đình, khớp xương bị đánh gãy của tôi cũng bắt đầu tỏa ra khí lạnh, những luồng khí lạnh này cứ như tự có ý thức, dần dần tràn vào người Liễu Long Đình.

"Chống tay lên. Nếu quyết định còn muốn tiếp tục thì cô phải thừa nhận đau đớn này." Xích Cước Đại Tiên tiếp tục nói với tôi. Kiều Nhi và Long Đằng đứng bên cạnh thấy tôi đau đớn thì đều sợ tới mức bịt mắt lại. Tôi hơi ngẩng đầu nhìn Liễu Long Đình, cảm thấy mình sắp không chịu đựng được nữa rồi, tôi quá đau đớn. Mặc dù nói là đánh thất khiếu, nhưng thực ra là muốn đánh gãy tay chân. Hơn nữa bây giờ tôi mới đả thông hai khiếu, còn bốn khiếu cần được đả thông. Nghĩ tới cơn đau khủng khiếp đó tôi lại sợ hãi, nhưng nếu tôi không thể kiên trì thì Liễu Long Đình sẽ chết, tôi không muốn anh ấy chết. Tôi ôm chặt Liễu Long Đình hồi lâu, bây giờ anh ấy chính là tín niệm của tôi, dù đau đớn đến mấy, tôi cũng phải chịu đựng đến khi anh ấy sống lại.

Tôi nghỉ ngơi một hồi rồi lại cố gắng chống hai tay lên, bày ra tư thế cứng đờ, chờ Xích Cước Đại Tiên quất roi. Có lẽ Xích Cước Đại Tiên chế tôi quá lề mề nên kêu tôi chống thẳng hai tay lên, anh ta sẽ trực tiếp đả thông hai khiếu của tôi. Nếu tôi không chịu nổi thì cứ nói với anh ta.

Một khiếu cũng đủ tôi chịu đựng, hai khiếu cùng nhau, nghe tới đây tôi bắt đầu run rẩy, nhưng tôi không muốn nói với Xích Cước Đại Tiên là mình không chịu được nên cố gắng chống đỡ, không nói một câu nào.

Liễu Liệt Vân đứng bên cạnh thấy tôi đau đến mức mồ hồi đầm đìa, bèn kêu Xích Cước Đại Tiên có thể đánh nhẹ một chút được không? Xích Cước Đại Tiên hừ lạnh, mắng Liễu Liệt Vân uống công làm tiên gia, nếu đánh nhẹ thì còn đả khiếu làm gì? Đả khiếu với phong khiếu đều phải tiến hành lúc đệ tử xuất mã tỉnh táo, bây giờ muốn cứu em trai của cô ấy thì phải đánh liên tục, đánh tới khi Liễu Long Đình tỉnh lại mới thôi.

Nói rồi, anh ta giơ roi lên, tiếp tục quất lên hai khớp xương tay của tôi.

Trước khi cơn đau đớn dữ dội ập tới, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Liễu Long Đình, trong lòng thầm nghĩ anh ấy nhất định phải mau chóng tỉnh lại, nhất định phải tỉnh lại, tôi sắp không chịu được nữa rồi..

Khi khuỷu tay của tôi bị gãy, lại ngã xuống người Liễu Long Đình, cơn đau đâm thẳng vào bộ não của tôi, thấy tôi sắp ngất xỉu, một cánh tay bỗng ôm eo tôi, truyền một dòng khí lạnh lẽo vào người tôi. Khí lạnh này kích thích khiến đầu óc sắp ngất xỉu của tôi tỉnh táo lại, chỉ thấy Liễu Long Đình nằm dưới thân tôi vừa rồi còn không thể nhúc nhích, bây giờ bỗng nhiên ôm chặt eo tôi, đỡ tôi ngồi dậy, đồng thời mở mắt ra.

Đôi mắt dịu dàng nhìn tôi, trong ánh mắt như chứa đầy sao trời mênh mông.

Trong khoảnh khắc tôi bị ánh mắt của anh ấy kinh diễm, tôi may mắn vì mình chưa từng từ bỏ Liễu Long Đình, cũng sẽ không bao giờ từ bỏ.

"Em ba!" Liễu Liệt Vân nhanh chóng đi về phía tôi với Liễu Long Đình, cả Liễu Long Dương và Kiều Nhi, Long Đằng, tất cả đều vây quanh lại đây, cả nhà kích động hân hoan nhìn Liễu Long Đình.

“Bây giờ cậu ta đã tỉnh lại, vậy thì tôi sẽ nối xương cho đệ tử xuất mã. Nói xong, Liễu Long Dương, chuyện cậu đã hứa với tôi phải làm được." Xích Cước Đại Tiên vừa nói vừa đi đến gần tế đàn, cầm tay tôi muốn nối xương cho tôi. Nhưng không ngờ khi Xích Cước Đại Tiên cầm tay tôi thì Liễu Long Đình lại kéo tay tôi lại, nói: “Cảm ơn ân cứu mạng của đại tiên, tay của đệ tử xuất mã của tôi không làm phiền đại tiên nữa, lát nữa tôi sẽ nối lại cho cô ấy."

Nghe vậy, Xích Cước Đại Tiên nghi ngờ nhìn Liễu Long Đình, nói: “Cậu đừng có thương hương tiếc ngọc. Đánh khiếu phong khiếu là chuyện rất quan trọng, dù đau khổ đến mấy thì đệ tử xuất mã đều phải thừa nhận. Cậu đừng luyến tiếc cô ấy chịu khổ, lúc đó không chỉ tay chân cô ấy bị gãy mà chính cậu cũng sẽ bị vạ lây."

Tôi quay sang nhìn Liễu Long Đình, Liễu Long Đình vẫn giữ nguyên ý tưởng này, nói là ghi nhớ lời dạy bảo của đại tiên, nói anh ấy sẽ không thương hương tiếc ngọc, làm hỏng tiền đồ của tôi với anh ấy.

Thấy Liễu Long Đình cố ý muốn giúp tôi nối xương, Xích Cước Đại Tiên cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ bảo với chúng tôi rằng tự giải quyết cho tốt, sau đó xoay người rời đi. Liễu Long Dương vội vàng căn dặn Liễu Liệt Vân mấy câu rồi biến mất theo Xích Cước Đại Tiên.

Kiều Nhi và Long Đằng lập tức trèo lên người Liễu Long Đình, liên tục gọi anh ba. Thấy tay chân tôi không thể cử động, Liễu Liệt Vân tràn đầy áy náy, nói xin lỗi tôi, đều lại nhà cô ấy liên lụy tới tôi, không thì sẽ không làm tôi thảm thế này. Nói rồi, cô ấy kêu Kiều Nhi và Long Đằng quỳ xuống vái lạy cảm ơn tôi, muốn chúng cảm ơn tôi đã cứu anh ba của chúng.

Tôi đang định ngăn cản thì Liễu Long Đình lại kéo tay tôi, chỉ vào Kiều Nhi và Long Đằng quỳ xuống cảm ơn. Sau khi hai đứa bé quỳ xuống, Liễu Long Đình nói với Liễu Liệt Vân là anh ấy mang tôi vào phòng nối xương, kêu cô ấy trông coi Long Đằng với Kiều Nhi, đừng vào phòng tôi quấy rầy.

Lúc nói câu này, Liễu Long Đình có vẻ như đang biểu lộ ý gì đó với Liễu Liệt Vân mà tôi không hiểu được. Liễu Liệt Vân cười tủm tỉm đồng ý, nói cái mạng của Liễu Long Đình là do tôi cho, kêu anh ấy đối xử với tôi cho tốt, lát nữa phải nhẹ nhàng, sau đó kêu Kiều Nhi với Long Đằng rồi đi vào phòng khách.

Mặc dù hiện giờ tay chân tôi không thể nhúc nhích, nhưng thấy Liễu Long Đình lại đứng trước mặt mình, phong thái tao nhã xuất chúng, tôi bỗng cảm thấy mình không còn đau như thế nữa. Liễu Long Đình bế tôi đi vào phòng, bờ vai rộng, lồng ngực săn chắc, khiến tôi cảm thấy cho dù sau này tay chân không lành lặn được thì cũng rất yên lòng.

"Tại sao em lại chịu đựng đau đớn cỡ đó chỉ để cứu tôi?" Liễu Long Đình đặt tôi lên giường, vừa hỏi vừa cởi giày cho tôi.

Tôi còn định nghiêm trang nói với Liễu Long Đình rằng tôi yêu anh ấy cỡ nào, cho nên chỉ muốn cứu anh ấy. Nhưng giờ anh ấy đã bình yên, tôi cũng không muốn làm màu nên chỉ nói: “Bởi vì anh đẹp trai. Nếu anh chết rồi thì bên cạnh em sẽ thiếu mất một anh chàng đẹp trai."

Nghe vậy, Liễu Long Đình cũng không trách cứ tôi, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường rồi bò lên người tôi, nói: “Nếu em thích tôi đẹp trai, vừa rồi em còn cứu mạng tôi thì bây giờ hãy để gương mặt đẹp trai này đền đáp cho em đi."

Nói xong, Liễu Long Đình kéo khóa váy của tôi xuống, cánh môi vừa khôi phục hồng hào cũng hôn lên bụng tôi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu vừa rồi Liễu Long Đình nói với Liễu Liệt Vân như vậy

chapter content



chapter content