Bình Chử gật đầu: "Ta biết điều này đối với ngươi không công bằng, nhưng Ngự sử hiện tại mặc kệ khắp Trường An đồn đại, rõ ràng là muốn mượn thế cưới ngươi. Hắn đã cố chấp như vậy, ngươi chi bằng cứ thuận theo ý hắn, xem như giúp ta một tay."
Ta chỉ cảm thấy bỗng nhiên vô cùng mệt mỏi, im lặng hồi lâu mới nói: "Công chúa thứ tội, ta cần suy nghĩ thêm."
Nàng ta ân cần nói: "Ta biết, ngươi về nhà suy nghĩ cho kỹ. Sắc mặt ngươi không tốt, ta không giữ ngươi lại nữa, về phủ nghỉ ngơi cho khỏe."
Trở về phủ, ta trước tiên sắp xếp đường lui cho ảnh vệ. Mượn cớ đưa đồ, ta bí mật đưa mười ảnh vệ được phân tán trong phủ ra ngoài.
Theo lời Bình Chử Công chúa, ta chỉ cần đưa người ra khỏi phủ, Tam Hoàng tử sẽ phái người tiếp ứng, chuyện sau đó không cần ta phải lo lắng nữa.
Việc người đi mà không trở về đúng là đáng ngờ, nhưng thời điểm lại rất thích hợp. Cựu Thừa tướng Hoài Dương, nay là Quận thủ Quận Hoài Tây - Lý Cẩn Niên vừa đưa cho ta không ít đồ từ Hoài Tây, cũng có một đội hộ vệ. Ta giữ họ lại trong phủ, lấp đầy chỗ trống do ảnh vệ rời đi. Dù sao cũng chỉ là những vị trí không quan trọng, thay người cũng sẽ không bị phát hiện.
Vị Lý tướng này thật sự đã giúp ta rất nhiều. Trước đây khi bị giam ở Quận Cửu Giang, ông ấy đã tìm cách cho người đưa một bản đồ thế lực Trường An cho ta, giúp ta không đến nỗi mù mờ khi đến Trường An, đụng phải những người không nên đụng phải. Hiện giờ lại phái người đưa đồ cổ, tiền bạc và người hầu tới, giải quyết nỗi lo cấp bách của ta.
Nếu không phải bản thân đang trong tình cảnh khó khăn, ta nhất định sẽ nghĩ cách báo đáp lòng tốt của ông ấy.
Cũng coi như gia gia trước đây không uổng công tin tưởng ông ấy. Tuy rằng khi Hoài Dương khởi binh, ông ấy lấy cớ bị bệnh không ra trận, cũng không tham gia, vì vậy sau đó mới được thăng quan, nhưng ông ấy chưa từng mượn thế ép người, còn giúp đỡ ta rất nhiều.
Chỉ riêng điểm này thôi đã khiến ta vô cùng cảm kích.
Mấy ngày nay, Lâm Ân Diễm không biết bị chuyện gì kéo chân, không đến phủ ta gây phiền phức nữa, ta cũng có thể yên ổn suy nghĩ về chuyện Bình Chử Công chúa nói.
Nhưng ngày ngày trăn trở suy nghĩ, chỉ càng khiến ta thêm rối bời và đau khổ.
Ta biết Bình Chử Công chúa cho ta thời gian để chấp nhận, chứ không phải thật sự cho ta cơ hội lựa chọn. Ta nào có quyền lựa chọn?
Ta, một Vương chủ thất thế lênh đênh, hữu danh vô thực như thế này, nếu không phải vì ảnh vệ, Bình Chử Công chúa tuyệt đối sẽ không thèm nhìn ta thêm một cái, càng huống hồ là hòa nhã đối đãi với ta như vậy.
Ảnh vệ, ta không thể không giao ra, bởi nếu ta từ chối, Bình Chử Công chúa đem chuyện này bẩm báo Hoàng thượng, ta chắc chắn phải chết.
Lâm Ân Diễm, ta cũng không thể không gả, bởi nếu ta không gả, Bình Chử Công chúa chỉ cần loan tin hôn ước của ta và hắn, ta cũng sẽ bị ép phải gả.
Ta nghĩ đến mức ăn không nổi cơm.
A Kiều khuyên ta: "Vương chủ, mấy ngày nay người sao lại không ăn uống gì vậy? Đây là canh gà hầm nửa ngày rồi, người gầy yếu như vậy, uống vài ngụm bồi bổ đi ạ."
Ta uể oải đẩy ra: "Không có khẩu vị, ngửi thấy khó chịu quá. Nếu ngươi tiếc thì cứ lấy uống đi."
A Kiều vội vàng nói: "Nô tỳ nào dám uống ạ! Vương chủ uống một ngụm thôi, lúc nãy người cũng ăn có mấy miếng cơm, cứ tiếp tục thế này thì sức khỏe làm sao chịu nổi, lại bệnh nữa thì không ổn đâu ạ."
Ta còn định từ chối thì nghe thấy ngoài cửa có người nói: "Phải uống đấy. Mấy ngày ta không đến, nàng lại gầy đi nhiều thế này, không ăn uống gì thì sao được."
Lại là Lâm Ân Diễm, chẳng lẽ Ngự sử đại nhân rảnh rỗi đến vậy sao? Hơn nữa, vì sao Trường sử mỗi lần đều lặng lẽ để hắn vào, coi thường ta đến mức này rồi sao?
Ta cau mày, chán ghét, không muốn trong lúc đang đau khổ vì chuyện gả hay không gả mà phải gặp hắn, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nói: "Hôm nay Ngự sử rảnh rỗi sao? Ta biết Ngự sử bận việc triều chính, không cần đến chỗ ta lãng phí thời gian đâu."
Lâm Ân Diễm đã bước vào, ra hiệu cho A Kiều lui xuống, rồi ngồi bên cạnh ta, khuấy khuấy bát canh gà, múc một thìa đưa đến bên miệng ta.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, không chịu há miệng.
Hắn bất đắc dĩ nói: "A Ninh, nàng cứ làm vậy hoài là sao? Dù sao chúng ta cũng sẽ thành thân, sau này sống chung một nhà, nàng cũng định ngày ngày cãi nhau với ta như vậy sao?"
Ta quay mặt đi: "Cái gì mà dù sao cũng sẽ thành thân, Ngự sử rất tự tin về chuyện này sao?"
Lâm Ân Diễm nói: "Không phải ta tự tin, mà là Bệ hạ đã đồng ý rồi. Ta biết nàng vẫn còn ấm ức vì chuyện Khang Dương Công chúa, nhưng ta đã có cách giải quyết rồi, nàng yên tâm."
Hắn không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến là ta cảm thấy trong lòng bốc hỏa, giơ tay hất tay hắn, trong tiếng bát súp vỡ tan chói tai, ta phẫn nộ nói: "Lâm Ân Diễm, ngươi có phải cảm thấy ta rất dễ lừa gạt không? Ngươi rõ ràng biết sau khi mãn nhiệm ở Quận Cửu Giang sẽ hồi kinh thành thành thân với Công chúa, vậy tại sao còn đến Vương phủ Hoài Dương cầu hôn?"