Hắn ta vừa dùng thìa khuấy nhẹ chén tổ yến, vừa nói: "Ta cũng không biết lời đồn đại lại khó nghe đến mức này. Nhưng A Ninh, nàng biết đây là do Hoàng hậu bày ra, bà ta chỉ muốn ép ta cưới Khang Dương Công chúa thôi.”
“Ta đã nói với Bệ hạ về hôn ước của chúng ta, Bệ hạ nói nguyện ý thay mặt Hoài Dương Vương chủ hôn cho nàng, hiển nhiên là đã đồng ý hôn sự của chúng ta. Thủ đoạn của Hoàng hậu thực sự không cao minh lắm, Bệ hạ rồi sẽ nhắc nhở bà ta, nàng không cần lo lắng."
Ta thản nhiên nói: "Khang Dương là Công chúa tôn quý, danh dự của nàng vô cùng quan trọng, còn liên quan đến thể diện hoàng gia. Nếu Bệ hạ không có ý định ban hôn cho hai người, thì sẽ không để mặc những lời đồn đại kia lan truyền khắp Trường An. Ngài muốn lừa ta, cũng không cần phải bịa ra cái cớ vụng về như vậy."
Lâm Ân Diễm khựng lại một chút, đẩy chén tổ yến đến trước mặt ta nói: "Uống trước đi, ta không lừa nàng, Bệ hạ đã đích thân hứa hẹn, sang xuân sẽ ban hôn cho chúng ta."
Ta lạnh lùng nhìn chén tổ yến kia, không đưa tay ra chạm vào: "Ý ngài là Khang Dương Công chúa tự nguyện gả cho ngài? Ngự sử đại nhân thật là vênh váo, chẳng biết nếu Hoàng hậu vì chuyện này mà bất mãn, thì bà ta sẽ tìm ngài gây phiền phức, hay là tìm ta gây phiền phức đây."
Lâm Ân Diễm nói: "Phía Hoàng hậu và Khang Dương Công chúa, ta sẽ đi giải thích rõ ràng."
Ta hỏi ngược lại: "Nếu Hoàng hậu không chịu nhượng bộ thì sao? Nếu Hoàng đế cũng hối hận, muốn ngài cưới Khang Dương Công chúa thì sao?"
Lâm Ân Diễm im lặng một lát, gõ nhẹ vào chén sứ: "Sắp nguội rồi, uống đi."
Từ sự im lặng của hắn ta, ta đã nhận ra câu trả lời, trong lòng tràn đầy thất vọng "quả nhiên là vậy".
Cũng đúng thôi, hắn ta có thể trói ta lên chiến trường khi cần thiết, vậy thì việc cưới thêm người khác khi không thể từ chối cũng chẳng có gì lạ.
Huống hồ, ta cũng không muốn thật sự gả cho hắn ta. Mâu thuẫn giữa ta và hắn ta, hiện tại đã căng thẳng đến mức này, nếu sống chung dưới một mái nhà, e là sẽ không còn ngày nào yên bình.
Nhưng ta vẫn muốn sống yên ổn thêm vài năm nữa, vì gia gia và mọi người, cũng vì vô số binh lính Hoài Dương đã tử trận sa trường mà không thể mang t.h.i t.h.ể về.
Chỉ cần ta còn sống, thì Hoài Dương chưa hoàn toàn bị xóa sổ. Vì điều này, cho dù bị Hoàng đế coi là cái gai trong mắt, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Đây là tội lỗi ta nên chuộc.
Ta lạnh lùng nói: "Ta mệt rồi, A Kiều, tiễn khách."
Lâm Ân Diễm đi rồi, ta liền đưa chén yến sào cho A Kiều. Dù sao cũng là thứ tốt, vứt đi thì tiếc, nhưng ta cũng không nuốt trôi, chi bằng ban thưởng cho A Kiều, còn có thể nhận được lòng biết ơn của nàng, cớ sao lại không làm?
Ta đã gặp Bình Chử Công chúa trong bữa tiệc Tất niên, có thể thấy Hoàng thượng và Bình Chử Hầu đều rất yêu quý nàng.
Ban đầu còn tưởng những lời Thẩm phu nhân nói chỉ là để đối chọi với Hoàng hậu, nào ngờ sau Tết Nguyên Tiêu ta liền nhận được thiệp mời của Bình Chử Công chúa, mời ta đến phủ một chuyến.
Tuy nghi hoặc, nhưng Bình Chử Công chúa đã mời, ta cũng phải đến yết kiến. Dù ta có đứng về phe nào cũng chẳng ảnh hưởng gì, tự nhiên không cần thiết phải đắc tội với họ.
Bình Chử Công chúa tiếp ta tại sảnh đường của phủ Công chúa, nhìn nàng có vẻ ôn hòa, dễ gần hơn so với ngày Tất niên, chỉ là thần sắc có chút kỳ lạ, ta luôn cảm thấy ánh mắt nàng nhìn ta mang theo sự dò xét, nhưng không phải kiểu tò mò quan sát của người gặp lần đầu.
Chú ý thấy nàng vài lần nhìn về phía tấm bình phong sau lưng chúng ta, ta cũng nhìn theo.
Có lẽ là vì vẻ mặt nghi hoặc của ta, Bình Chử Công chúa liền giải thích: "Đó là vật gia gia tặng khi ta thành thân với phò mã, vì sợ di chuyển sẽ làm hỏng, nên cứ để ở đây, không mang theo khi về đất phong."
Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Hóa ra là do Bệ hạ ban tặng, trách không được Công chúa yêu thích như vậy."
Bình Chử Công chúa mỉm cười, thần sắc không biết vì sao có chút không tự nhiên, rất nhanh sau đó liền chuyển chủ đề, hỏi han về phong tục tập quán của Hoài Dương.
Ta trả lời, trong lòng đoán xem mục đích nàng ta gọi ta đến đây là gì.
Chủ đề từ phong tục Hoài Dương chuyển sang gia gia cùng những người khác, ta do dự hồi lâu, hỏi: "Hôm nay Công chúa tìm ta đến, có phải có chuyện muốn nói?"
Bình Chử Công chúa dừng một chút, trước tiên sai người hầu lui ra hết, rồi mới nói: "Ta biết Hoài Dương Vương có một đội ảnh vệ, đội ảnh vệ đó nằm trong tay ngươi, đúng không?"
Ta thật không ngờ mục đích của Bình Chử Công chúa, hay nói cách khác là của Tam Hoàng tử, lại là đội ảnh vệ của ta, nhất thời trong lòng dậy sóng, ngay cả hô hấp cũng chậm lại.
Sự tồn tại của đội ảnh vệ này là một bí mật, bây giờ trên đời này đáng lẽ chỉ có một mình ta biết mới đúng, Tam Hoàng tử bọn họ biết được từ đâu? Nếu bọn họ đã biết, vậy còn có người khác ở Trường An biết nữa hay không?
Bình Chử Công chúa dường như nhìn ra sự lo lắng của ta, chủ động giải thích: "Yên tâm, tin tức này, hiện tại chỉ có ta và Tam Hoàng tử biết, mẫu hậu chỉ biết trong tay ngươi có thứ chúng ta cần, cụ thể là gì, chúng ta không nói với bà ấy."
Ta nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Công chúa muốn ta làm gì?"