Hôm nay ta đến đây chính là để tìm người. Mượn cơ hội hành hình gia gia và mọi người hôm nay, ta mới tìm được lý do ra ngoài, nếu không người ta muốn tìm e rằng phải đợi đến mùa xuân sang năm, khi thời tiết ấm áp hơn, thân thể ta khỏe hơn, mới không bị Hoàng đế lấy cớ dưỡng bệnh giam lỏng trong phủ.
Ta để A Kiều ở lại đây, nói muốn tự mình đi dạo, liền đi xuyên qua khu phố này, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa gỗ đen sì, đầy vết xước, lấy từ bên hông ra một miếng đồng thau khắc hoa văn phức tạp, đẩy cửa bước vào.
Đó là hơn một tháng trước, lần cuối cùng ta gặp người thân trong ngục tối ở Quận Cửu Giang, gia gia đã đưa cho ta. Ta cũng là khi đó mới biết, Hoài Dương còn có một đội Ảnh vệ ẩn náu trong bóng tối.
Ta hỏi gia gia tại sao không để Ảnh vệ đưa mọi người chạy trốn, gia gia nói: “Bên ngoài Quận Cửu Giang có mười vạn đại quân trấn thủ, một đội Ảnh vệ nhỏ bé làm sao có thể đưa chúng ta rút lui an toàn. Hơn nữa Ảnh vệ không thể lộ diện, nếu không Lâm Ân Diễm cũng không thể bảo vệ mạng sống cho con được.”
Ta khóc lóc nói: “Nhưng con sống còn có ý nghĩa gì nữa, vốn dĩ là con hại mọi người rơi vào bước đường này, gia gia, hãy để con c.h.ế.t cùng mọi người đi, con không sợ chết.”
Mẫu thân khuyên ta: “Là gia gia của con không nhìn rõ tình thế, ta và Lý tướng đều đã khuyên ông ấy rồi, ông ấy nhất quyết không nghe, mới đi đến bước đường này, không liên quan gì đến con, A Ninh, đừng tự trách mình. Chỉ cần con còn sống chúng ta mới có thể yên tâm nhắm mắt, cho nên con phải hứa với mẫu thân là phải sống thật tốt, ta tin Lâm Quận thủ sẽ chăm sóc tốt cho con.”
Ta nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Ân Diễm… Ta muốn g.i.ế.c hắn… Ta muốn báo thù cho mọi người!”
Ca ca đột nhiên kéo tay ta, quát lớn: “Ôn Huân Ninh! Nhìn xem muội còn có dáng vẻ của một Vương chủ hay không! Báo thù? Là triều đình Trường An vây quét quân phản loạn Hoài Dương chúng ta, muội báo thù là muốn ám sát Hoàng đế, hay là muốn ám sát Thừa tướng? Lâm Ân Diễm chỉ là một quân cờ của bọn họ, muội g.i.ế.c hắn ngoài việc tự tìm đường c.h.ế.t ra còn có tác dụng gì? Muội c.h.ế.t rồi, chúng ta liều mạng để muội sống còn có ý nghĩa gì?”
“Nhưng hắn đã phản bội mọi người!”
“Ta cũng hận không thể g.i.ế.c hắn, chỉ cần có cơ hội.”
Ca ca nói từng chữ một, “Nhưng nếu ta không làm được, ta sẽ không cho phép muội làm – Muội phải sống cho thật tốt, biết chưa? Những thứ này không nên do muội gánh vác, A Ninh, chỉ cần muội có thể sống yên ổn, chúng ta sẽ yên tâm.”
Nếu không phải bọn họ hết lần này đến lần khác nói muốn ta sống tiếp, làm sao ta có thể chấp nhận cái gọi là danh hiệu “Hoài Cảnh Vương chủ” mà sống đến bây giờ chứ.
Hoàng đế nói là khôi phục thân phận trước đây của ta, nhưng “Hoài Cảnh” là nơi nào?
– Chẳng là gì cả, chỉ là một cái tên cho dễ nghe mà thôi.
Hoài Dương quốc năm xưa đã bị triều đình Trường An chia làm hai thành Quận Hoài Tây và Hoài Nam quận, quốc gia không còn là quốc gia, nhà không còn là nhà, không có đất phong và bổng lộc, ta, một Vương chủ, chỉ là trò cười của Trường An mà thôi.
Ta nhắm mắt lại, đè nén sự yếu đuối đang dâng lên trong lòng, phân phó với Ảnh vệ đang quỳ trước mặt: “Trưởng sử của Phủ Vương chủ sẽ đến nha hành mua người, các ngươi đến lúc đó hãy tùy cơ ứng biến.”
“Ngoài ra, tối nay đến bãi tha ma ngoài thành tìm tất cả t.h.i t.h.ể của người Hoài Dương, tìm một nơi nào đó hướng Nam an táng.”
“…Không cần lập bia.”
02
Trở về Phủ Vương chủ, ta vừa mới nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì A Kiều đã vội vã vào phòng báo cho ta biết Hoàng hậu triệu ta vào cung.
Ta uể oải thay quần áo, trong lòng suy nghĩ lý do Hoàng hậu triệu kiến ta và cách ứng phó, vừa đi đến cửa phủ, liền nghe thấy A Kiều nhắc nhở: “Ngự Sử đại nhân đến rồi.”
Ta ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Lâm Ân Diễm đang cầm ô bước xuống từ một chiếc xe ngựa, bên cạnh đã chất đống bốn năm cái rương lớn. Mới gặp nhau chưa lâu, hắn lại đến làm gì?
… Chẳng lẽ là nghe nói Hoàng hậu triệu kiến ta?
Ta lặng lẽ nhìn Lâm Ân Diễm bước lên bậc thang, dáng vẻ như gió mát tre xanh, mơ hồ vẫn là dáng vẻ quân tử tao nhã khi mới gặp.
Ta và Lâm Ân Diễm gặp nhau vào hai năm trước, lễ cập kê mười lăm tuổi của ta. Lúc đó hắn là Quận thủ mới nhậm chức ở Cửu Giang, vừa mới hai mươi tuổi đã được phái đến Cửu Giang, một quận lớn như vậy, ca ca nói với ta rằng đó là Hoàng đế cố ý rèn luyện hắn, chuẩn bị để hắn ở địa phương vài năm rồi triệu về làm Thừa tướng.
Hắn tiền đồ rộng mở, đương nhiên không cần phải nịnh bợ gia gia, trong yến tiệc tỏ ra không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiến lui đúng mực. Hoài Dương ngoài ca ca ra, hiếm có người trẻ tuổi nào xuất sắc như Lâm Ân Diễm, ta không nhịn được mà nhìn hắn thêm vài lần, vô tình chạm phải ánh mắt của hắn.
Hắn dường như liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự tò mò của ta, không hề để ý đến việc ta nhìn chằm chằm có phần thất lễ, ngược lại còn mỉm cười dịu dàng với ta, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, gợn sóng trong mắt khiến trái tim ta khẽ rung động.