Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hoài Dương Năm Ấy Có Người Nhớ Mong

Chương 29




Chỉ là từ đó về sau, không khí trong đoàn xe giảm xuống đến mức đóng băng, ngay cả ba chữ "Ôn Huân Ninh" cũng trở thành cấm kỵ, không ai dám động đến.

Nghe xong ta thấy buồn cười: "Thật là điên rồ."

Hắn luôn giả vờ thâm tình ở những chỗ vô dụng, tự mình cảm động.

Nhưng việc Lâm Ân Diễm từ bỏ tìm kiếm ta cũng khiến ta giảm tốc độ, thuê một chiếc xe ngựa thong thả đi đường.

Cũng không phải là không sốt ruột, chỉ là mấy ngày liền vừa chịu đựng khó chịu vừa vội vàng rời đi khiến thân thể ta quá tải, vừa thả lỏng một chút, triệu chứng ốm nghén của ta lập tức phản ứng dữ dội, lúc nặng thì cả ngày không ăn uống gì được mà vẫn nôn khan không ngừng, người gầy rộc đi trông thấy.

A Kiều lúc đầu rất lo lắng, còn muốn mời lang trung cho ta, ta nói: "Đứa nhỏ này ta vốn không muốn, không có thì thôi, hà tất phải cố giữ lại."

Ta kiên quyết không uống thuốc thang gì cả, dựa vào chính mình cố gắng chịu đựng đến tận Chúc Tế. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, đứa nhỏ trong bụng cứ thế mà không hề sảy.

Lúc đó đã là tháng mười hai, trận tuyết đầu mùa ở Chúc Tế rơi lả tả, nhẹ nhàng mềm mại, không giống tuyết dày ở Trường An, nhưng lại rất giống ở Hoài Dương.

Ta không còn tâm trí thưởng tuyết hoài niệm nữa, vì ta đã không thể gượng dậy nổi. A Kiều nhất quyết không chịu nghe lời ta, vội vàng mời lang trung đến.

Lang trung bắt mạch xong trầm ngâm nói: "Tiểu thư thân thể yếu ớt, lại mang thai đường sá xa xôi, mạch tượng này giống như sắp sảy thai rồi."

Ta ôm bụng, cố gắng nói trong cơn đau âm ỉ: "Có cách nào... có thể đẩy nhanh quá trình sảy thai không?"

Lang trung kinh ngạc nhìn ta: "Phụ thân của đứa nhỏ cũng đồng ý sao?"



Ta gượng cười, thuận tay chỉ vào một ảnh vệ đang im lặng đứng bên giường canh chừng ta: "Hắn đồng ý. Chúng ta vốn không định giữ đứa nhỏ này, chỉ là chưa có thời gian xử lý thôi."

Ảnh vệ đột nhiên bị ta gọi tên, vẻ mặt cứng đờ gật đầu với lang trung, nói một câu "Đúng vậy".

Lang trung vẻ mặt phức tạp nhìn qua nhìn lại giữa chúng ta, một lúc lâu sau mới thở dài: "Thôi vậy... Loại thuốc này, cũng có. Nhưng thân thể cô nương quá yếu, vội vàng dùng thuốc e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, ta sẽ kê cho cô nương một vài thang thuốc bồi bổ thân thể trước, uống một thời gian đã."

A Kiều mắt đỏ hoe nhận lấy đơn thuốc từ tay lang trung, tiễn người ra ngoài, quay lại liền khóc.

"Vương chủ, nếu thật sự nguy hiểm như vậy, hay là sinh đứa nhỏ ra đi! Cho dù sinh ra rồi cho người ta cũng được! Vẫn hơn là hủy hoại thân thể của người!"

Ta yếu ớt nhưng kiên định nói: "A Kiều, ta đã nói rồi, đứa nhỏ này ta sẽ không giữ lại.

Có phải huyết mạch Hoài Dương hay không cũng không quan trọng, dù sao cũng đã rời khỏi Trường An rồi, nhưng đây là con của Lâm Ân Diễm, ta tuyệt đối sẽ không sinh nó ra cho hắn.

Nếu không phải lo lắng cho thân thể của mình, ta đã sớm bỏ đứa nhỏ này rồi, bây giờ miễn cưỡng lùi một bước, dưỡng sức một thời gian rồi dùng thuốc cho sảy, không thể lùi thêm nữa."

...

Dưỡng sức một tháng sau, lang trung bắt mạch xong cho rằng thân thể ta đã chịu đựng được thuốc mạnh, bèn đưa ta đơn thuốc phá thai.


Dưới ánh mắt quan tâm của A Kiều, ta uống cạn bát thuốc đen ngòm kia.

Cơn đau ập đến bất ngờ, ta buông tay, chiếc bát rơi xuống đất vỡ tan, còn ta ngã vật ra giường, cuộn tròn người lại, run rẩy đưa tay vuốt ve bụng dưới vẫn còn bằng phẳng. Cơn đau dường như phát ra từ đó, rồi lại như thể khắp nơi trên cơ thể đều đang gào thét thống khổ. Ta cắn chặt môi mới không bật ra tiếng kêu đau đớn.



Tiếng khóc của A Kiều lúc gần lúc xa, trong cơn đau giày vò này, ta mơ hồ cảm thấy mình rơi vào vòng tay của Lâm Ân Diễm, hơi ấm quen thuộc mà xa lạ phần nào xoa dịu nỗi đau, mơ hồ nghe thấy hắn khẽ gọi ta: “A Ninh”.

Đây là mơ, hay là ảo giác?

Hình như là đêm Lâm Ân Diễm đến cầu hôn, ta trằn trọc không ngủ được, nửa đêm chạy lên mái nhà uống rượu, kết quả bị nhiễm lạnh. Lâm Ân Diễm vốn định quay về Cửu Giang đã bị ta níu chân, ở lại vương cung Hoài Dương chăm sóc ta. Ta chê thuốc đắng, giận dỗi không chịu uống, hắn bèn sai người lui ra, ôm ta vào lòng dỗ dành.

Quá khứ bị ta cố tình lãng quên đột ngột hiện về, khiến ta không kìm được nước mắt, lẩm bẩm: “Diễm Lang”.

Giọng nói rất nhỏ, nghẹn lại trong cổ họng, thậm chí không dám để mình nghe thấy.

Hắn nhẫn tâm với ta như vậy, ta thế mà vẫn còn nhớ nhung chút dịu dàng như ảo ảnh của hắn trước kia, Ôn Huân Ninh ta đúng là hết thuốc chữa rồi.

Lúc tỉnh lại, ta đã được thay quần áo khô ráo, A Kiều ngồi bên giường, đầu gật gà gật gù. Ta khẽ động đậy, nàng lập tức tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn ta, vành mắt vẫn còn đỏ hoe.

“Vương chủ tỉnh rồi? Còn đau không ạ?” Giọng nàng vẫn còn nghèn nghẹn.

Ta nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Không sao rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, để ảnh vệ canh ta là được.”

A Kiều không muốn, nói muốn bưng cháo cho ta, lúc định đi lại do dự nói: “Vương chủ lúc hôn mê, cứ gọi Ngự sử đại nhân…”

Ta khựng lại: “Vậy sao?... Ngươi cứ coi như không nghe thấy gì đi.”

Sảy thai xong ta thấy lòng nhẹ nhõm hơn không ít, cảm giác như mối liên hệ cuối cùng giữa ta với Lâm Ân Diễm, với Trường An cũng đã đứt đoạn, có thể hoàn toàn từ biệt quá khứ. Ta bảo A Kiều lấy bức tượng gỗ mang theo ra, nhìn hồi lâu rồi ném cho ảnh vệ, dặn dò: “Đốt đi.”