Nhưng mà, Công chúa làm thiếp cho một Ngự sử đại nhân, tuyệt đối sẽ trở thành trò cười lớn nhất của triều đình, ta nghĩ Hoàng đế chắc sẽ không thiếu lý trí như vậy, nên không thực sự để tâm đến lời nói của Lâm Ân Diễm hôm đó.
Thật ra ta thực sự không hiểu sự cố chấp của Lâm Ân Diễm đối với ta, chẳng lẽ là vì lúc đó ta kích động đốt hôn thư khiến hắn hối hận, bây giờ mới dây dưa không dứt như vậy?
Đó là sau khi Hoài Dương thất bại, ta bị Lâm Ân Diễm giam lỏng trong một căn phòng ở Phủ Quận thủ Quận Cửu Giang suốt ba ngày, ngoài thị nữ đưa cơm thì không gặp được ai khác.
Ta dùng tuyệt thực để phản đối, cuối cùng sau khi đập vỡ bát cơm vào ngày thứ ba thì mới đợi được hắn.
Hắn đẩy cửa phòng, đi đến bên cạnh ta, cao giọng nhìn xuống: "Vương chủ hành hạ bản thân, là cho rằng ta sẽ đau lòng sao?"
Lúc đó ta mới nhận ra, có lẽ hắn không yêu ta như ta tưởng.
"Diễm Lang, chàng vốn không phải như vậy."
Ta khó khăn cầu xin hắn, "Chàng có cách đúng không? Chàng có thể cứu gia gia và mọi người đúng không? Chàng đã hứa với ta sẽ không để mọi chuyện đến mức không thể vãn hồi - chàng đã nói như vậy."
Lâm Ân Diễm đưa tay đang giấu sau lưng ra, trên tay cầm tờ hôn thư, thản nhiên nói: "Vương chủ thông minh như vậy, sao không nghĩ ra, ta đính hôn với nàng chỉ là vì thuận tiện cho ta hành động mà thôi. Nhờ có bản đồ bố trận mà Vương chủ đưa đến, mới khiến cho đại quân triều đình như hổ thêm cánh, nhanh chóng bình định được cuộc nổi loạn. Vương chủ cũng là người có công lớn đấy."
Ta suy sụp nói: "Vậy ra tất cả đều là giả, ngươi không yêu ta, cũng không muốn cưới ta, ngươi chỉ vì công danh của mình, không từ thủ đoạn, lừa ta mắc câu, để vắt kiệt giá trị lợi dụng của ta. Ngươi thật vô tâm, Lâm Ân Diễm..."
Nghe vậy, Lâm Ân Diễm cười lạnh một tiếng, gằn từng chữ: "Vương chủ nói đúng, ta không có tim. Vậy hôn ước cứ coi như hủy bỏ đi, Vương chủ hãy tìm người khác."
Ta bỗng ngẩng phắt đầu lên, thấy Lâm Ân Diễm xé tờ hôn thư thành bốn năm mảnh vụn, ném xuống đất.
Hắn nói: "Từ nay về sau, Lâm mỗ cùng Vương chủ ân đoạn nghĩa tuyệt, không qua lại nữa."
Ta ngơ ngẩn lặp lại: "Ân đoạn nghĩa tuyệt, không qua lại nữa..."
Đau đớn, oán hận gần như nghiền nát xương cốt ta. Ta cắn chặt răng, ngồi xổm xuống nhặt những mảnh giấy vụn, hít sâu một hơi, đứng dậy đi đến trước lư hương, run rẩy thả những mảnh giấy vào lửa.
Mảnh giấy đầu tiên vừa bén lửa, Lâm Ân Diễm đột nhiên tiến lại gần, nhanh chóng rút nó ra, rồi giật lấy những mảnh giấy còn lại trên tay ta, cất vào lòng.
Hắn nắm chặt cổ tay ta, tức giận nói: "Nàng đốt nó, là muốn triệt để đoạn tuyệt với ta sao!"
Ta cười thảm: "Chẳng phải đó là lời Quận thủ vừa nói sao?"
Hắn siết chặt cổ tay ta: "Là nàng nói ta vô tâm, nói ta lợi dụng nàng, không yêu nàng, đúng không? Sao nàng không nghĩ, nếu ta thật sự không có lòng, làm sao nàng có thể ở trong Phủ Quận thủ? Nàng đã sớm bị giam vào đại lao cùng với Vương gia và Thái tử rồi! Vì chuyện này, ta đã phải chịu bao nhiêu lời chỉ trích và nhục mạ, sao nàng không nghĩ đến khó xử của ta!"
Ta cười lớn một tiếng: "Khó xử của ngươi? Lâm Ân Diễm, người dùng ta để uy h.i.ế.p Vương gia và huynh trưởng đầu hàng là ngươi, đúng không? Người trói bọn họ vào đại lao cũng là ngươi, đúng không? Sao ngươi lại tỏ vẻ vô tội như vậy?"
Hắn nghiến răng nói: "Ở vào vị trí này, ta chỉ có thể bất đắc dĩ. Nàng cho rằng ta muốn để nàng ra chiến trường sao? Ta sợ có kẻ nào đó không biết điều mà làm nàng bị thương!"
Ta nói: "Đại nhân muốn xé hôn thư là chuyện của ngươi, sao đến lượt ta đốt lại có ý kiến lớn như vậy? Thôi, đốt hay không cũng chẳng sao cả, ngươi đã nói ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này chúng ta không cần gặp lại nữa. Ta sợ ta nhịn không được mà g.i.ế.c ngươi."
Lâm Ân Diễm im lặng hồi lâu rồi phẩy tay áo bỏ đi. Tối hôm đó, hắn phái người đến truyền lời, cho phép ta đến đại lao thăm người nhà, còn đưa một bức thư, nói rằng hắn chỉ là nhất thời kích động mới nói những lời đó, không phải thật sự muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta.
Nhưng sau đó, hắn không đến gặp ta nữa. Còn sự quan tâm đột ngột của hắn trên pháp trường, giống như tự mình bỏ qua đoạn quá khứ đau lòng kia vậy.
Hiện giờ hắn còn muốn cưới ta, muốn để Khang Dương Công chúa làm thiếp, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?
Người này, ta chưa bao giờ thật sự hiểu rõ. Có lẽ trước kia, ta chỉ yêu cái vẻ ngoài giả tạo của hắn mà thôi.
Nhưng ta vốn tưởng chuyện Lâm Ân Diễm nói để Khang Dương Công chúa làm thiếp chỉ là lời nói suông, không ngờ hắn lại nghiêm túc như vậy, càng không ngờ Hoàng đế và Hoàng hậu lại đồng ý.
Nội thị sau khi đọc xong thánh chỉ, tươi cười nói với ta một câu "chúc mừng", A Kiều lanh lợi nhét một viên trân châu vào tay hắn.
Ta ngây người một lúc mới nhận lấy tờ thánh chỉ.
Sau khi nội thị rời đi, ba vị tú nương đi cùng thánh chỉ lại ở lại, nâng tấm vải may hỉ phục màu đen chờ ta kiểm tra.
Trong sảnh đường chỉ còn lại tiếng ta lật vải sột soạt. Đây là loại vải và hoa văn mà Hoài Dương quốc từng cống nạp, ta rất quen thuộc.