Hoài Chân Niệm Ngọc

Chương 4




Ta cũng lẫn trong đám người mai phục cuộc gặp gỡ hôm đó.

Lợi dụng bóng tối che khuất, ta nín thở, theo dõi cuộc trò chuyện của hai người cách ta vài chục mét.

"Giáo chủ có nhiệm vụ mới giao cho ngươi." Người đang nói hẳn là Tả hộ pháp.

Thông qua giọng nói, ta có thể đoán được y là nam. Sau đó, ta thấy y đưa cho Chung Nhượng lá thư, liếc nhìn xung quanh rồi định thoát thân. Nhưng ta không để y được như ý muốn, ta ra hiệu cho thuộc hạ xông lên ngụy tạo một tình huống ám sát Chung Nhượng nhưng thực chất là nhằm vào Tả hộ pháp.

Hai người cảnh giác nhìn đám hắc y nhân vùng dậy, bao quanh. Ta núp ở một góc, nếu Tả hộ pháp định thoát thân ta sẽ lao ra và bắt hắn. Chung Nhượng vốn có công phu nên hắn cùng Tả hộ pháp phối hợp nhau giết đỏ mắt các sát thủ. Nhưng lớp đầu chỉ là mồi nhử để bọn hắn hao thể lực, trò hay còn ở phía sau.

Sau khi lớp sát thủ đầu tiên bị giết sạch, ta để lớp tiếp theo xông lên. Đây là những tinh anh ngoại công cung cấp cho ta trong đó Trần Tôn là người dẫn đầu. Đám đông vây giết nhau, Chung Nhượng có phần không theo kịp vì dù sao hắn cũng đã có tuổi. Tả hộ pháp dù giỏi võ thế nào cũng khó lòng địch lại đoàn sát thủ đông đảo cùng thiện võ. Chẳng mấy chốc, hai người bọn hắn đã rơi xuống thế hạ phong. Tả hộ pháp thấy không ổn nên dần có ý định rút lui. Ta đọc được ý đồ trong động tác của hắn, vậy là ta thủ thế tùy thời sẽ xông lên hướng hắn tẩu thoát để bắt sống người này.

Quả như dự đoán, Tả hộ pháp lợi dụng góc chết dưới kiếm khi hai sát thủ cùng lúc chém hắn mà quăng bột trắng ra, hai sát thủ ôm mắt ngã xuống mặt đất còn hắn phi thân, nhảy ra khỏi vùng giao đấu và chạy mất. Nhưng ta đã sớm đợi sẵn, như một con chim cắt xác định được mồi, ta lao ra nhanh chóng đâm kiếm vào người hắn. Học theo cách Tả hộ pháp ta rắc thuốc bột để toàn thân hắn tê liệt, tránh tình huống hắn tự sát hoặc có động tác nhỏ rồi chạy trốn. Tả hộ pháp dính thuốc, hắn nằm im trên mặt đất. Hai mắt cay nghiệt nhìn ta. Hắn ú ớ, không biết nói cái gì nhưng lưỡi đã bị tê liệt, khuôn miệng cũng cứng ngắc khiến hắn dù muốn cũng không cách nào thốt ra được lời cay độc.

Về phần Chung Nhượng, ta cũng cho người bắt hắn vì ta muốn mọi chuyện nhanh đến hồi kết. Đột nhiên, khói mù văng lên. Ta hét lớn:

"Cảnh giác! Có kẻ tập kích!"

Từ thợ săn mồi chúng ta trở thành con mồi, phòng bị nhìn xung quanh xem ai ngang nhiên dám tấn công chúng ta như vậy. Chung Nhượng nhìn người tới, hắn vui vẻ la lên:

"Thánh nữ đại nhân!"

Ta nhìn theo mắt hắn, bóng người mặc y phục đỏ trông thật quen mắt. Nhưng tạm thời, ta chưa nghĩ ra được đó là ai. Ta phòng bị nhìn thánh nữ nhảy xuống, tùy thời đều thủ thế để giao đấu cùng nàng.

"Ta không muốn máu lại rơi nên cảm phiền ngươi đây thả hai người này."

Ta lạnh lùng nhìn thánh nữ tự tin như vậy, âm trầm lên tiếng:

"Cứ thử xem!"

Sau đó, chúng ta bắt đầu dàn thế trận để phòng thánh nữ cướp người. Thánh nữ có chuẩn bị mới dám khiêu khích và tự đại như thế. Dung mạo nàng khuất sau tấm mặt nạ nhưng ta có thể cảm giác được nàng đang cười. Nàng nói:

"Vậy đừng trách ta không báo trước."

Thánh nữ phất tay, đệ tử của Thái Bình giáo nhanh chóng xuất hiện. Giết, giết, giết. Khắp nơi đều vung vẩy máu tươi.

Người của ta giết đỏ cả mắt.

Nhưng chúng ta không sánh được thế lực đông đảo của Thái Bình giáo. Lần chạm mặt đầu tiên, ta để nàng cướp được người mà không thể làm gì được vì thể lực đã bị rút cạn. Nhìn đoàn người Thái Bình giáo rời đi ngạo nghễ mà không làm được gì vì thuộc hạ của ta đã tử thương vô số, ta bực bội cắm mũi kiếm, ghìm sâu xuống đất để trút sự phẫn nộ trong lòng. Ta thầm thề với trời đất ta sẽ tiêu diệt bè lũ giáo phái này.

Lần thứ hai, Lý Hoài Chân ta sẽ không thất bại như thế này nữa.

Trở về phủ đệ, cho người lui xuống chữa thương ta ngồi rất lâu trong thư phòng để suy nghĩ đối sách kế tiếp.

Thánh nữ, Tả hộ pháp, Chung Nhượng, giáo chủ.

Lại thêm một nhân vật mới xuất hiện. Người này là ai, vì sao lại có thể dự liệu trước ta sẽ cướp người mà cho đệ tử đến ứng cứu khiến ta trở tay không kịp? Không lẽ, những chuyện này đều là âm mưu của Thái Bình giáo nhưng chúng muốn làm gì khi cướp người từ ta? Lấy Tả hộ pháp ra làm mồi nhử, cho thánh nữ đến cứu những điều này có ý nghĩa gì? Ta không hiểu, tạm thời không thể hiểu nổi. Muốn thăm dò ta sao?

Thú vị, càng ngày càng thú vị.

Nếu như ta dự đoán, có thể đây là âm mưu của Thái Bình giáo, chúng cố tình làm lộ địa điểm để ta cướp người rồi cho đệ tử đến ứng cứu, một phần muốn ta thiệt hại về người một phần muốn thăm dò ta. Như thế, dễ dàng giải thích vì sao Chung Niệm Ngọc có thể có được tấm huyết thư kia. Thánh nữ, thánh nữ là ai?

Mọi nghi ngờ của ta đều chỉa hướng Chung Niệm Ngọc, nàng rất có thể là thánh nữ của Thái Bình giáo. Nhưng trái tim ta lại bảo rằng:

"Lý Hoài Chân, ngươi nghĩ sai rồi."

Ta hy vọng, ta sẽ nghĩ sai. Chung Niệm Ngọc, ta hy vọng nàng sẽ không lừa gạt ta.

Lý Hoài Chân yêu nàng không sai nhưng nếu nàng tiếp tay cho kẻ thù, ta sẽ vứt bỏ đoạn tình cảm này để tranh đấu đến cùng cho dù ta chết đi, ta cũng sẽ kéo những kẻ giết cha mẹ ta xuống địa ngục.

"Hoàng thượng cho truyền điện hạ vào cung."

Một ngày, ta được thái giám truyền lời như vậy.

Thiên điện lạnh lẽo, thoang thoảng mùi đàn hương. Hoàng đế nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn trần nhà.

Nghe tiếng động, hoàng đế quay mặt qua. Hắn xanh xao, hai mắt như thũng vào trong làn da. Người gầy mọp, da dẻ nhăn nheo chẳng khác nào quái vật. Hoàng đế dạo gần đây không còn thượng triều, thay vào đó sẽ nhận tấu chương từ các quan rồi duyệt. Nhưng với bộ dáng hiện tại của hắn, chưa biết chừng là ai duyệt chiếu thư đâu.

"Ngươi đã đến rồi, Lý Hoài Chân."

Ta ồ lên một tiếng. Hoàng đế có vẻ như đã biết hết mọi chuyện.

"Trẫm biết bản thân chẳng sống được bao lâu cũng không thiết sống nữa. Nhưng ta cần thiết nói với ngươi những điều này, nếu không ta sợ sẽ ôm hận mà chết."

"Chung Nhượng, Tống Phong và ngươi đều liên quan đến Thái Bình giáo sao?"

Nhưng hoàng đế không trả lời mà bắt đầu nói lên câu chuyện của mình. Hắn nói rằng, bản thân từ trước là một tiêu dao vương gia, cuộc sống vốn nhàn tản há gì không muốn lại cứ làm phản hoàng huynh của mình. Nhưng, sau cuộc gặp gỡ với giáo chủ Thái Bình giáo mọi thứ đã thay đổi.

Không thể vãn hồi.

Hoàng đế khi còn là một vị vương gia, phong lưu khoái hoạt thích khám phá đó đây. Có lần, hắn xem ảo thuật biến hóa mà lại cho là có thần thông, thế là mê đắm không ngừng. Mong muốn tìm được người đó để mở man tầm mắt, thỏa lòng mong ước. Người đó chính là giáo chủ của Thái Bình giáo sau này. Qua cuộc nói chuyện, vương gia rất thán phục vẻ đạo mạo cao quý như tiên nhân đắc đạo ra đời để cứu vớt thế gian, vậy là tôn kính như thần tiên sống, cung phụng vật chất đủ đầy nhằm lưu giữ bước chân tiên nhân. Sau vài lần tiếp xúc, suy nghĩ của hắn như bị mê hoặc rồi dần dần biến thành kẻ khác. Hắn khao khát quyền lực, tự cho mình hơn người, hơn vị hoàng huynh đang tại vị kia. Hắn muốn lên ngôi, rồi truyền bá cho mọi người biết về đạo thuật cao siêu vị tiên nhân kia nắm giữ. Một trong số người làm phản hôm đó, chỉ có Chung Nhượng cùng Tống Phong là được tiên nhân chỉ định lưu lại, toàn bộ người khác đều bị giết khi việc thành để bảo mật. Máu mủ tình thâm, dù bị khống chế tâm trí nhưng lý trí ít ỏi còn lại để vương gia chuẩn bị cứu viện nhằm cứu hoàng huynh mình khỏi cuộc ám sát vào biên cương. Hắn thật sự không muốn y chết. Vương gia lúc này đã trở thành hoàng đế, thật ra biết nhi tử còn lại của hoàng huynh còn sống nhưng mắt nhắm mắt mở để hắn an ổn tồn tại và người đó không ai khác chính là ta.

"Hoàng huynh vẫn còn sống, chỉ có ta là biết được địa điểm đó. Nếu ngươi tin ta hãy đến nơi đó để đoàn viên với phụ thân ngươi. Ta quả là một đệ đệ tồi, nhưng dù sao cũng còn bù đắp được. Trong những năm qua, ta muốn triệt tiêu Thái Bình giáo nhưng Chung Nhượng đã hoàn toàn đứng về phe giáo chủ. Hắn để ta điên loạn với luyện đan, với trường sinh để thần trí của ta cứ si mê, không quyết định được đại sự gì."

Ta im lặng lắng nghe. Ta ghi nhớ địa điểm hắn ghi vào lòng bàn tay ta để đến gặp phụ hoàng nếu người còn sống.

"Lý Hoài Chân, ngươi phải đề phòng Chung Nhượng. Hắn không là thứ gì tốt. Ta có lỗi với cha mẹ ngươi, chiếu chỉ truyền ngôi ta cũng đã viết sẵn. Lý Hoài Chân, sau khi lên ngôi ngươi nhất định phải triệt tiêu Thái Bình giáo càng sớm càng tốt. Đừng như ta, để sa lầy rồi mới phát hiện không cách nào cứu vãn nữa."

Hoàng đế đưa ta ngọc tỷ cùng chiếu thư, miệng còn nhắc mãi:

"Lý Hoài Chân, đừng tin tưởng bất kỳ ai. Giáo chủ đã lâu rồi không xuất hiện ở nhân gian, ta e là hắn có thể lảng vảng ở đâu đó xung quanh ngươi."

Ta gật đầu, nắm chặt hai thứ quan trọng này trong tay. Ta trở về phủ đệ, trong lòng luôn có một hồi chuông cảnh báo. Ta biết, Thái Bình giáo sẽ ra tay không sớm thì muộn vì nếu ta có thể lên ngôi hoàng đế, chúng nhất định sẽ bị tiêu diệt không còn một mống.