Hoài Bích

Chương 2: Tiểu thư như uống phải thuốc an thần vậy. Hắn tốt như vậy sao?




Mưa dày đặc giống như kim châm, gõ vào song cửa sổ, xung quanh bốn vách đều u tĩnh.

Vẻ mặt Lan Thì lo lắng đứng ở cửa hành lang ẩm ướt âm u, nàng ta không chịu nghe lời khuyên của tôi tớ trong phủ vào trong phòng nghỉ ngơi. Tay nàng ta nắm lấy chặt góc áo, nửa người đứng sát vào cột gỗ tróc sơn loang lổ với những lốm đốm bạc màu, mắt nhìn chằm chằm vào ánh nến bé như hạt đậu chiếu rọi ra từ cửa sổ thư phòng.

Nàng đi theo Từ nương tử, được Thiếu Khanh – Yến Khuynh trẻ tuổi nhất và có năng lực nhất ở Đại Lý Tự trong triều đình Bắc Nguỵ mời vào thư phòng. Mặc dù nương tử trước khi tiến vào đã bảo nàng ta đừng lo lắng, nhưng Lan Thì làm sao có thể không lo lắng?

Một đạo thân ảnh cao lớn chuyển tới, chặn đi tầm mắt Lan Thì. Lan Thì chấn kinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới là thị vệ cao lớn mặt búp bê ở bên cạnh Yến Khuynh.

Phong Nhược chặn đi ánh mắt nhìn trộm không cam lòng của Lan Thì, bản thân hắn lại nghiêng người qua.

Nửa người uy nghiêm của hắn bị mưa ngoài hiên xối cho ướt sũng, ánh mắt nhìn chằm chằm đèn đuốc trong thư phòng, trong lòng oán giận liên tục.

Hắn nghĩ: Từ gia chính là một hố lửa phiền toái.

Vị đại nho nổi tiếng thiên hạ Từ Cố Tài với tội danh "nghi ngờ phản quốc" đã biến mất cách đây không bao lâu, chủ tử vì vậy mà vẫn chưa đưa ra một câu trả lời thuyết phục hợp lý cho bệ hạ, lang quân cần gì phải quấy rầy nữ nhi của Từ Cố, chuyện của Từ Thanh Viên?

Dù cho trên người Từ Thanh Viên phát sinh bất cứ chuyện gì, chủ tử hắn vẫn là nên cách xa loại người phiền toái này mới chính là thỏa đáng nhất. Hắn ngàn vạn lần không nên thương hại tên tội nhân đó, còn đi quản chuyện con gái của Từ Cố.

Mặc kệ hai tôi tớ trong lòng đang suy nghĩ gì.

Trong thư phòng, ánh nến yếu ớt lập loè. Yến Khuynh dùng nửa quyển sách chặn ánh lửa chập chờn, nghiêng đầu hạ mắt nhìn xuống lại một lần nữa nhìn về phía cô gái tiều tụy quỳ trên mặt đất.

Từ Thanh Viên cúi đầu, nửa khuôn mặt đối diện với hắn toả sáng, xinh đẹp vạn phần, nhưng lại không hề có huyết sắc.

Nàng vô cùng xấu hổ quỳ ở chỗ này, chờ đợi chủ nhân của thư phòng này phán xét, đánh cược phẩm đức cao thượng của hắn sẽ giúp nàng một lần. Chỉ trong hơi thở ngắn ngủi này, trong phòng vô cùng yên tĩnh, lòng bàn tay nàng đã đổ ra một tầng mồ hôi.

Từ Thanh Viên cắn chặt môi dưới, sống lưng càng thẳng.

Nàng nghe được Yến Khuynh mang theo chút dụ dỗ ôn nhuận thấp giọng hỏi: "Ngươi giết ai?"

Từ Thanh Viên nói: "Một nữ lang tên là Vệ Miểu."

Nàng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt trong như hồ nước nhìn về phía Yến Khuynh.

Từ Thanh Viên nhẹ giọng nói: "Lúc trước ta theo cha ta ở Vân Châu, một ngày kia phụ thân bỗng nhiên mất tích, triều đình đến chất vấn ta hỏi phụ thân ta đi nơi nào, ta tự nhiên cũng không biết. Ta không có nơi nào để đi, may mắn thay trước kia phụ thân có một học trò họ Lương một tay giúp đỡ ta, đưa ta đến thành Trường An ở tạm."

"Lương gia tu sửa một cái vườn rất lớn, gọi là Lương viên. Những thứ này, Đại Lý Tự ngài hẳn là đã biết chuyện này."

Ánh mắt hai người nhìn nhau, lại như không có việc gì rời khỏi quỹ đạo.

Lông mi Yến Khuynh khẽ động, hắn có thể nghe ra trong lời nói của vị nữ tư nhu nhược này đang cố gắng che giấu sự bất mãn đối với Đại Lý Tự. Hắn xem qua hồ sơ của nàng, nàng năm nay bất quá hai chín tuổi, không có bản lĩnh đem cảm xúc hoàn toàn giấu diếm.

Hắn cũng không làm khó dễ nàng, chỉ hỏi: "Như vậy, ai là Vệ Miểu?"

Từ Thanh tròn mắt lộ vẻ hoảng hốt, hạ mắt thều thào tự nói:

"Chúng ta một đám nữ tử ở tại Lương viên, xưng hô lẫn nhau là tỷ muội, ngẫu nhiên cũng có nảy sinh một chút tranh chấp. Vệ Miểu chính là một trong những nữ tử này cực kỳ xuất sắc..."

Yến Khuynh nói: "Theo ta được biết, Lương gia thế hệ này, chỉ có một vị lang quân trẻ tuổi, hình như gọi là Lương Khâu."

Hắn nói "hình như", nhưng ngữ khí lại rất chắc chắn.

Nghe hắn nói như vậy, Từ Thanh Viên đột nhiên thở dốc, hai má nhuốm một màu xấu hổ, vì vậy mà giọng nói trở nên đứt quãng: " Vâng, Lương gia đúng là có một vị lang quân, gọi, gọi.... là Lương Khâu. Nhưng là chủ nhân Lương gia thiện tâm, giúp đỡ rất nhiều nữ lang bình thường không nhà để về như ta cùng nhau ở tại Lương viên."

"Một đám nữ tử chúng ta cùng hắn chăm sóc Lương gia tổ mẫu ở Lương viên, các nữ lang quả thật thường xuyên vì Lương lang quân mà phát sinh cãi vã. Nhưng tội danh trên người ta vẫn còn nghi ngờ, ta nào há còn tâm tư cùng người, cùng người...... làm chuyện tranh giành tình nhân."

Ánh mắt Từ Thanh Viên mơ hồ, thanh âm suy yếu: "Chạng vạng ngày hôm qua, như thường ngày chúng ta cùng Lương gia tổ mẫu ở trong Lương Viên chơi đùa. Tâm tình của tổ mẫu tốt, để cho chúng ta uống rượu. Tửu lượng ta không tốt, nhưng lại không từ chối được, nên chỉ có thể uống... Sau đó, sau đó ta liền say, mơ hồ giống như là đã gặp qua Vệ Miểu."

"Canh ba đêm qua, ta có thể là do rượu mà tỉnh dậy, miệng rất khô, lại cảm thấy lạnh. Lan Thì đang ngủ ở bên ngoài, ta không muốn quấy rầy nàng ấy, liền một mình đi tìm nước uống."

"Ta thấy cửa sổ không đóng, bên ngoài lại mưa rất lớn, cả bàn đều bị ướt. Ta liền đi đóng cửa sổ..."

Yến Khuynh thấy sắc mặt tái nhợt của nàng. Hắn rũ mắt quan sát thấy móng tay nàng ta cắm chặt vào lòng bàn tay, thân thể nàng khẽ run, gầy yếu mà cô độc.

Từ Thanh Viên không biết phải làm sao: "Lúc ta đóng cửa sổ, ta nhặt lên con dao găm dính máu kia lên. Ánh sáng kia chiếu vào trong mắt ta, trên tay ta nhuốm đầy máu, vì vậy ta nhớ tới ta tựa hồ như lúc đang say rượu, có cùng Vệ Miểu phát sinh cãi vã. Lan Thì nói nàng ấy ngủ say, không biết ban đêm ta có ra ngoài hành hung hay không... Nhưng hôm nay, Vệ Miểu quả thật đã mất tích!"

Sóng nước trong mắt nàng lấp lánh, nàng ngây người nhìn Yến Khuynh. Một đôi mắt gợn sóng lăn tăn như vậy, liễm diễm đa tình, không biết bao nhiêu lang quân sẽ bởi vì đôi mắt này mà nhịn không được đồng tình với nàng, tương trợ nàng.

Yến Khuynh chỉ lẳng lặng lắng nghe, ánh nến cùng màn đêm lần lượt chiếu lên người hắn, nửa sáng nửa tối.

Từ Thanh Viên ngẩng mặt lên, bỗng dưng trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy hắn đáng sợ giống như u quỷ dưới vực sâu doạ người. Nhưng Yến Khuynh tựa hồ nhận ra ánh mắt của nàng, thân mình ngồi về phía trước vài phần, khi hắn trở lại nơi có ánh nến rực rỡ, hắn vẫn trong veo như một con hạc lẻ loi đơn độc.

Hắn phán đoán lời nói của nàng là thật hay giả, rồi lại bất động thanh sắc, thanh âm vẫn ôn hoà mà bình tĩnh: "Cho nên, ngươi cảm thấy là ngươi giết Vệ Miểu? Ngươi đây là tới tìm ta để tự thú? "

Từ Thanh Viên đè nén sự thê lương trong lòng, lặng lẽ gật đầu: "Ban ngày ta không nhìn thấy Vệ Miểu, khắp nơi cũng không tìm thấy nàng ta. Tuy rằng cảnh vật ở Lương Viên vẫn như cũ, nhưng lòng ta lại tràn đầy bất an, ta sợ bản thân như ác quỷ nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật. Nếu ta giết Vệ Miểu, ta đương nhiên phải tự thú. Nhưng vì ta say rượu, ta quả thật không nhớ rõ lắm về chuyện này."

Yến Khuynh chậm rãi nói: "Lương gia không có ai báo án."

Từ Thanh Viên không chú ý đến lời nói của hắn, sâu kín lẳng lặng nói: "Vệ Miểu không nên lặng lẽ chết như vậy, ta cũng không nên giả vờ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu ta không giết người, ta cầu Yến Tứ Lang giúp ta rửa sạch nỗi oan khuất này. Nếu ta thật sự giết người, ta nguyện ý đền mạng......"

Yến Khuynh lặp lại lần nữa: "Lương gia không có ai báo án."

Hắn dừng một chút: "Đại Lý Tự không nhận được báo án của người chết ở Lương gia, Hình bộ hẳn là cũng không nhận được."

Từ Thanh Viên giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng lại tựa hồ nghe không hiểu hoàn toàn.

Yến Khuynh rốt cục đứng lên, từ phía sau chiếc bàn nhỏ đi ra, hắn đi tới trước mặt Từ Thanh Viên. Khi bóng hình của hắn bao phủ Từ Thanh Viên, một mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn phả tới, ấm áp mà lại trang nghiêm vững trãi.

Từ Thanh Viên cúi đầu, nhìn đôi giày mây như khói.

Yến Khuynh bình tĩnh đến gần mà như xa cách: " Ta biết yêu cầu của ngươi. Chuyện này nếu phát sinh trên nữ tử gia nhà khác, chỉ sợ nàng ta cũng không dám tìm quan viên Đại Lý Tự như nương tử ngươi."

Hắn khẽ duỗi tay áo ra hiệu cho nàng đứng dậy, lại không biết xuất phát từ băn khoăn gì, cũng không đưa tay ra đỡ nàng.

Từ Thanh Viên hoảng hốt đứng lên, thân thể hơi phát run, đầu óc vẫn còn mơ hồ.

Nàng nghe Yến Khuynh nói: "Nếu người ở Lương Viên chết, nhưng người ở Lương gia lại không báo án, thì chuyện này phức tạp hơn nhiều so với những gì mà ngươi nghĩ. Ngươi rõ ràng tửu lượng không tốt lại bị chuốc rượu, hơn nữa lại không có người báo án, xét trên phương diện nào đó mà nói, khả năng ngươi là hung thủ rất thấp."

"Nếu ngươi không có tội, ta sẽ giúp ngươi."

Từ Thanh Viên đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn nho nhã tuấn mỹ, tiến thoái nhất định, ôn nhu kiềm chế. Trong mắt nàng có sương mù: "Ta không tin là ta sẽ giết người......"

Yến Khuynh nhìn ánh mắt sợ hãi nghi hoặc của nàng trong chốc lát, ánh mắt nàng ta hơi trống rỗng, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Từ Thanh Viên còn chưa kịp quay lên nhìn hắn, hắn đã định thần trở lại, tựa hồ thập phần nghiêm túc: "Ta cũng không tin ngươi sẽ giết người."

Có lẽ hắn chỉ là an ủi nàng, nhưng nỗi sợ hãi và lo lắng mà nàng phải chịu đựng từ tối qua đến tối nay, dường như tan thành mây khói dưới ánh mắt của hắn.

Nàng một thân một mình đến Trường An, va vấp phải những trắc trở ởkhắp nơi, xảy ra chuyện cũng không biết tìm ai xin giúp đỡ. Sự tin tưởng của một vị lang quân xa lạ khiến trong lòng nàng vừa chua xót vừa ấm ức.

Nàng rõ ràng là không muốn, nhưng hàng mi lại run lên, một giọt nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt, lăn dài xuống gò má.

Từ Thanh Viên lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng lui về phía sau một bước. Nàng có chút có chút ảo não xoay người lại, vội vàng lấy mu bàn tay lau nước mắt đến hai má ửng hồng. Nàng đưa lưng về hắn, mơ hồ nói: "Thất..., thất lễ."

Với dáng vẻ hấp tấp lần này, hắn không còn thấy được tư thế kiên định, đĩnh đạc cố ý vừa rồi, ngược lại mới thấy vài phần ngây ngô của thiếu nữ.

Yến Khuynh dời khỏi ánh mắt thoáng phiếm hồng kia, như thể không nhìn thấy dáng vẻ chật vật kia của nàng.

- ---------

" Nương tử "

Cửa thư phòng mở ra, Lan Thời tiến lên đỡ lấy Từ Thanh Viên đang đội mũ che mặt. Từ Thanh Viên nắm chặt tay nàng ta, Lan Thì thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta nhìn về phía sau Từ Thanh Viên.

Bên ngoài mưa ào ào, Từ Thanh Viên giữ chặt Lan Thì, thanh âm nhỏ như ong chích: "Chúng ta đi thôi."

Lan Thì bối rối bị Từ Thanh Viên kéo xuống bậc thang, theo Từ Thanh Viên đi ra ngoài phủ. Phía sau, một thanh âm thanh nhuận mà ngập ngừng vang lên: "Khoan đã."

Đỉnh đầu tối sầm lại.

Từ Thanh Viên không cảm giác được, chỉ nghe thấy hơi thở Lan Thì ngưng trệ. Nàng liền ngẩng đầu, cách màn che, trong làn hơi nước mờ ảo, nàng nhìn thấy một chiếc ô đen che phía trên, Yến Khuynh cúi đầu nhìn hai người chủ tớ các nàng.

Từ Thanh Viên chấn kinh lui về phía sau, Yến Khuynh cũng bị dọa lui về phía sau.

Dưới màn mưa, hắn cúi mặt rũ mi xuống, lộ ra chiếc cằm tái nhợt căng thẳng, nhìn không thấy rõ thần sắc của hắn.

Từ Thanh Viên có chút khó hiểu, nhịn không được muốn thăm dò, nhưng lại cảm thấy như vậy thật bất lịch sự. Nàng cúi đầu đè nén xúc động của mình, may mà có mũ che kìm nàng lại.

Nàng không còn lời nào để nói, liền quỳ gối hành lễ.

Yến Khuynh trầm mặc một lúc, chắp tay thi lễ với nàng.

Từ Thanh Viên hoảng hốt, lại hành lễ.

Yến Khuynh lại thở dài, ống tay áo khẽ bay, thanh quang rạng rỡ.

Từ Thanh Viên bị Lan Thời kéo tay áo lắc lư, liền cứng người bất động.

Phong Nhược phía sau đuổi theo Yến Khuynh trợn mắt há hốc mồm, thấy chủ tử nhà mình do dự một lát, đưa ô đến tay thị nữ, nói: "Ta sẽ liên lạc lại với nương tử. Mấy ngày này, nương tử nên làm cái gì thì làm đi."

Lời của hắn vừa có vẻ bình tĩnh lại có vài phần ôn nhu. Từ Thanh Viên lại quỳ gối hành lễ.

Phong Nhược vốn không hài lòng chủ tử nhà mình dầm mưa, nhưng nhìn thấy vị nương tử này hết lần này đến lần khác hành lễ, dịu dàng, thanh tao, nhã nhặn, hắn liền cảm thấy ngượng ngùng không biết nói gì.

- -----------

Từ Thanh Viên cùng Lan Thì rời khỏi Yến phủ, Yến Khuynh vốn định để xa phu đưa nàng về, nàng lại nói sợ người Lương gia sinh nghi ngờ, nàng vẫn là nên cùng thị nữ đi bộ trở về là được.

Tiếng mưa rơi lộp độp, trộn lẫn với thanh âm mơ hồ của Từ Thanh Viên: " Ta nói ta cùng với thị nữ xuất môn mua chuỗi ngọc làm hoa tai, tất nhiên phải......"

Có gió thổi tới, mũ che bay lên, một chuỗi ngọc hoa tai được gỡ xuống từ trên ngọc bội đưa tới trước mắt nàng.

Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn xuyên qua màn sa bay lên, đôi mắt đen láy trong veo như nước.

Hắn nói: "Chuỗi ngọc hoa tai này là của Phong Nhược, là mới, ngày khác Phong Nhược lại hướng nương tử thu hồi."

Phong Nhược: "...??? "

Chủ tử nhà mình rất nhanh mà đem chuỗi hoa tai của hắn cho người ta, hắn còn muốn nói cái gì, nhưng là nhìn Yến Khuynh, Phong Nhược quỷ dị trầm mặc xuống.

Mà Từ Thanh Viên cùng Lan Thì, cũng bởi vì hắn an bài mà hơi dừng lại suy nghĩ: Dưới tình huống bình thường, không phải là chính hắn đưa hoa tai sao...

Từ Thanh Viên không dám nghĩ nhiều, nàng thu lấy chuỗi ngọc hoa tai, lặng lẽ liếc thị vệ đang nghiêm mặt kia một cái, nói với cả hai: "... Vậy...ta đây liền thay Phong thị vệ bảo quản mấy ngày."

Yến Khuynh lễ phép "Ừ" một tiếng.

Trời đất đen kịt, mưa bụi trôi nổi. Phong Nhược nhận mệnh lệnh của Yến Khuynh, ở phía sau hộ tống hai nàng trở về, Từ Thanh Viên cũng không cự tuyệt. Đi được một đoạn đường dài, Từ Thanh Viên nhịn không được quay đầu lại, nhìn về phía cửa phủ Yến gia ánh đèn lờ mờ. Nàng nhìn thấy hai ngọn đèn lồng lay động trước cửa phủ đệ, nước mưa tát vào tay áo hắn, thắt lưng hắn thằng tắp, dáng vẻ diện mạo đều rõ ràng, còn lại đều nhìn không rõ lắm.

Trong cơn mưa nhỏ yên tĩnh, Lan Thì quay đầu, nhìn thấy Từ Thanh Viên cầm thật chặt chuỗi ngọc hoa tai trong tay.

Lan Thì cười nhạo: "Sau khi nương tử gặp Yến Tứ lang một chuyến, giống như uống thuốc an thần vậy. Hắn tốt như vậy sao?"

Từ Thanh Viên không nói gì.

Trước tối nay, nàng đã gặp qua Yến Khuynh một lần. Khi đó nàng vào Trường An, trùng hợp thay hắn lại ra khỏi thành, nàng ở bên kia đường nhìn hắn, nhìn thấy vẻ đẹp kinh động lòng người của hắn.