Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi

Chương 72: Vu Nhiên chấp nhận rồi




Mọi thứ diễn ra trong cuộc sống đều khơi dậy sự sáng tạo trong tôi. Tôi thật sự biết ơn mẹ chồng khi bà ấy đã trao cho tôi cơ hội để được thử sức trong lĩnh vực nước hoa mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới.

Trong lúc làm sữa gạo và bánh socola cho Tiểu Hi, tôi đã nảy lên một ý tưởng.

Hai sản phẩm nước hoa mới được tôi cho ra đời, một hương gạo thơm dịu nữ tính và một hương socola "ngon miệng mlem".

Cũng hai hương nước hoa này đã tiến vào hạng mục Independent của một giải thưởng uy tín về nước hoa trên thế giới.

Mẹ chồng tôi có ý sẽ để tôi điều hành PxL thay bà, nhưng tôi chưa nhận lời ngay. Tôi vẫn muốn trau dồi thêm nữa, bởi vẫn có nhiều định kiến cho rằng Bạc Hi Lăng chỉ là diễn viên chân ướt chân ráo lấn sân vào ngành hương liều.

Có điều, tôi không ngờ chị Tâm Anh có ngày lên tiếng bênh tôi. Nguyên văn lời nói của chị ấy trước báo chí khi có người mỉa mai về hương nước hoa do tôi sáng chế là như này.

"Trước đây tôi đánh giá Bạc Hi Lăng không cao, cũng như các vị nghi ngờ về năng lực của cô ấy. Sau này thì Bạc Hi Lăng đã chứng minh cho tôi thấy, một người khó tính như tôi cũng phải công nhận. Các vị đừng bao giờ xem thường những cô gái nói làm là làm. Con người ấy mà, càng cố gắng sẽ càng đẳng cấp. Người xưa có câu: trồng dưa ăn dưa, trồng đậu ăn đậu. Thứ không phải bản thân vất vả làm ra thì không thể hưởng thụ, chỉ có dựa vào cố gắng của bản thân đề hái xuống thì đó mới là thứ quả ngọt nhất, ngon nhất. Cuộc sống rất công bằng, Bạc Hi Lăng chật vật bao nhiêu thì giờ được xem trọng bấy nhiêu. Vậy nên thay vì soi mói và chê bai, ngay từ bây giờ các bạn hãy bắt đầu cố gắng nhé, đừng để bản thân trì trệ. Tôi là chị chồng của Bạc Hi Lăng đấy, nhưng chính em dâu cũng là động lực để tôi cố gắng mỗi ngày. Nếu tôi không cập nhật và nâng cấp bản thân, tôi e rằng sẽ có ngày em ấy vượt lên cả tôi nữa. Chỉ sống thôi là chưa đủ, phải sống có ánh sáng, có tự do, có hương hoa ngọt ngào."

***

Dù bận rộn con cái và công việc, tôi vẫn chăm chỉ tập võ.

- Anh biết em là người chung thủy.

Hoắc Anh Đông mỉm cười và thắt dây áo tập cho tôi, tôi ngẩng lên hỏi nhỏ.

- Tự nhiền lại nói thế?

Anh ấy hôn tôi nhẹ nhàng rồi đáp.

Em theo đuổi và duy trì đam mê, cũng như thực hiện được kế hoạch của mình. Mấy năm rồi, em đều đặn bền bỉ học một môn võ đấy thôi.Đúng vậy, em chưa bao giờ quên bản thân mình lúc đầu, dù hiện tại đã khác nhưng em không vứt bỏ quá khứ và chìm đắm trong vinh quang.

Tôi vẫn có chấp niệm phải khiến Vu Nhiên tâm phục khẩu phục mình.



Hôm nay Vu Nhiên cũng tới võ đường để tập luyện, Hoắc Anh Đông liền có ý để cô ấy so tài với tôi.

Vị thế của tôi giờ là chị dâu chân chính, nhưng Vu Nhiên vẫn không nóng không lạnh với tôi.

Chúng tôi đấu nhau bằng kiếm tre đặc trưng của môn kendo. Lúc đầu Vu Nhiên tấn công tôi, sau đó tôi đổi lại, ra đòn với cô ấy.

Có vẻ Vu Nhiên không ngờ tôi luyện tới kĩ năng tốt như vậy. Cô ấy hơi bực bội ném cả mũ bảo vệ ra, rồi nhìn thanh kiếm Nhật treo trên tường.

- Thử chút hàng thật không?

Tôi đã nghe Hoắc Anh Đông nói nhà họ Vu có mấy đời thành thục kiếm Nhật, nhưng tôi cũng muốn thử.

Chồng tôi lo lắng nhắc nhở.

Vu Nhiên, vừa phải thôi, kiếm thật rất nguy hiểm.Anh cả yên tâm, em biết chừng mực.Cô ấy đi tới chỗ cây kiểm và rút ra, vẻ mặt thưởng thức quan sát sự sắc bén nơi đầu lưỡi kiếm.

Tôi nhìn Hoắc Anh Đông và trấn an.

- Một chút thôi, Vu Nhiên chắc chẵn không làm em bị thương.

Anh ấy thở dài rồi ném cho tôi một cây kiếm khác.

Vu Nhiên vẫn thế, ngạo mạn và tự tin.

Kiếm sắc tới nỗi, dây áo tôi hơi dài, xoẹt qua liền đứt rìa rơi xuống.

Hoắc Anh Đông ở bên lo lắng đứng bật dậy.

- Vu Nhiên!



Mặc anh ấy lớn tiếng thì tôi và Vu Nhiên không dừng lại. Ngay khi kiếm của cô ấy chĩa trên vai tôi, thì đầu kiếm của tôi cũng dừng lại cách họng cô ấy vào centimet.

Ánh mắt Vu Nhiên sửng sốt nhìn tôi, cô ấy nghiến răng hỏi.

- Chị dâu học cả Kenjutsu?

Tôi mỉm cười, vẫn giữ nguyên kiếm của mình.

- Ừ! Kendo và Kenjutsu, tuy hai mà một.

Vu Nhiên không cam tâm rút kiếm lại và cất đi.

- Chị cũng khá đó!

Tôi cũng thu lại kiếm của mình và đặt lên kệ kiếm.

Nhân tiện muốn thử chút thôi, vẫn phải học tập và rèn luyện nhiều mới được như em chồng.Chị khách sáo rồi, lần này chị thắng!Nét mặt Vu Nhiên gượng gạo, miễn cưỡng nói ra lời công nhận màn thắng cuộc của tôi.

Khi cô ấy hậm hực ra về, Hoắc Anh Đông liền vỗ tay khen ngợi.

- Em vừa lập kỷ lục đấy. Đám đàn ông ở Hoắc Liên Bang chưa ai hạ được Vu Nhiên đâu. Em làm anh nhớ tới bà nội, nghe nói bà anh xưa kia có đai đen Karate và Taekwondo. Ông nội anh chưa thua ai bao giờ, nhưng bị bà anh đè bẹp dưới đất.

Vui vẻ tiến tới chỗ chồng mình, tôi dí dỏm trêu anh ấy.

- Nên là anh cẩn thận với em đấy, đừng để em phải đè bẹp anh.

Hoắc Anh Đông cười lớn rồi bá đạo vác tôi lên vai.

- Anh không thích bị em đè dưới đất, nhưng trên giường thì luôn sẵn lòng