Có lẽ ở một không gian mới mẻ nên Hoắc Anh Đông rất thích thú, còn tôi ở nhà mình cũng thoải mái vô cùng.
Chúng tôi lăn lộn rất lâu, khi cả hai đã thỏa mãn và hài lòng, anh vuốt ve tôi và hỏi.
- Tối mai em có lịch trình gì không?
Tôi nghĩ một lát, rồi đáp lại.
Không ạ, anh muốn cùng em làm gì sao?Ừm. Lần trước bố anh có lời muốn chúng ta về nhà ăn cùng mẹ anh bữa cơm. Nếu em không bận thì tối mai được chứ?Giọng anh đều đều, và anh kiên nhẫn đợi tôi trả lời. Tôi hơi lo lắng, ngẩng lên nhìn anh.
- Được ạ! Trước sau cũng nên như vậy, giờ em sẵn sàng hơn rồi.
Hoắc Anh Đông nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
- Hi Lăng của anh đáng yêu quá, muốn yêu hoài thôi.
Ủa, nói câu này xong sao anh ấy nhìn tôi mờ ám vậy?
Hoắc Anh Đông rất biết dụ dỗ và dẫn dắt tôi theo ý anh ấy. Gáy tôi được giữ lấy, anh hôn môi rồi trườn xuống hôn cổ. Tôi buộc phải giữ anh lại.
Mai qua nhà anh...uhmmm... qua nhà em cần chuẩn bị..quà cáp gì... ạ?Anh sẽ chuẩn bị giúp em.Em muốn.tự..tay..Được, anh sẽ chuẩn bị cùng em....Em nên chọn quà...gì?...hmmmm, đừng để vết ở cổ.... Không không, cổ em....
Chuyện quà cáp bị bỏ ngỏ, Hoắc Anh Đông tham lam nghiền tôi hết lần này tới lần khác. Rõ ràng chưa ăn tối, nhưng anh ấy không yếu thế chút nào. Có lúc tôi còn tự hỏi, rốt cuộc anh ấy ăn uống hay rèn luyện cỡ nào mà có thể bền bỉ như vậy?
Tôi soi mình trong gương, nhăn nhó nhìn mấy vết thâm ở cổ rồi lấy kem che khuyết điểm để dặm vào. Đi gặp gia đình bạn trai nên tôi đã chọn một bộ đồ lịch sự, gồm sơ mi trắng với quần đen suông.
- Hơi cứng nhắc giống đồ công sở quá.
Tôi chỉnh lại đôi chút, đeo khăn lụa thắt hơi phá cách ở cổ, tóc buộc nửa đầu. Nhìn tổng thể thì khá năng động vẫn tinh tế và sang.
Thực ra tôi có rất nhiều đồ đẹp, tôi còn băn khoăn không biết nên mặc gì. Tôi đã nghĩ tới mẹ của Hoắc Anh Đông, chị gái và cả em gái anh ấy, xem cách họ ăn mặc rồi rút ra cho mình sự lựa chọn phù hợp. Mọi người đừng coi nhẹ việc mình mặc gì, một bộ đồ phù hợp sẽ kéo khoảng cách người với người lại gần nhau hơn, bởi ấn tượng ban đầu bao giờ cũng quan trọng.
Hoắc Anh Đông đã cùng tôi chuẩn bị thuốc bổ để biếu bố mẹ anh ấy, một hộp trà cùng bánh ngọt và giỏ hoa.
- Bố anh hay uống trà, bánh kem trái cây mix vị cho chị Tâm Anh và Linh Anh, còn hoa là loại mẹ anh thích nhất.
Tôi nhìn những món quà đó và dấy thêm thiện cảm với bạn trai. Tuy tôi nghe chị Tâm Anh nói chuyện có vẻ sát phạt, nhưng rõ ràng nhà họ Hoắc rất đầm ấm. Cái cách Hoắc Anh Đông chỉn chu chuẩn bị quà, nhớ sở thích của mọi người đã chứng minh điều đó. Hơn hết, là anh ấy chuẩn bị vì tôi, và cùng tôi.
Đó cũng là cách bạn trai giúp tôi hiểu rõ hơn về các thành viên trong gia đình anh thông qua những sở thích của họ.
Tôi mỉm cười, rồi lặng thầm ghi nhớ.
Tôi cũng có tự chuẩn bị quà riêng, đâu thể mình tới nhà bạn trai mà để anh làm hết được.
Chỉn chu lại lần nữa, tôi hồi hộp cùng Hoắc Anh Đông lên xe. Hôm nay anh tự lái, tôi ngồi cạnh cứ chút lại soi gương làm anh bật cười.
Rất xinh đẹp rồi.Em hơi ...hzzz, tuy đã gặp cả nhà anh, nhưng gặp hết mọi người cùng một lúc và còn ở nhà anh nữa, nên em vẫn hơi căng thẳng.Hoắc Anh Đông nắm tay tôi, mắt vẫn nhìn đường để lái xe và an ủi.
- Dĩ nhiên là căng thẳng, sắp tới anh gặp bố mẹ em có lẽ còn hơn cả thế. Nhưng đừng lo em à, có anh bên em.
Tôi tan chảy mất, anh ấy không nhìn tôi còn tôi thì nhìn anh mãi.
Anh ấy nói "sắp tới gặp bố mẹ tôi".
Người đàn ông yêu đương thế nào mới dẫn bạn gái về nhà gặp gỡ bố mẹ mình? Hoắc Anh Đông yêu tôi thế nào mà nghĩ tới chuyện gặp gỡ gia đình tôi? Và còn là "sắp tới".
Tôi thầm vui trong lòng, sợ bị phát hiện tâm tư nhỏ bé ấy, tôi quay ra cửa xe và tự cười tủm tỉm.