Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi

Chương 4: trà sữa full topping




Ngày tôi đến công ty mới ra mắt, ai ai cũng nhìn tôi. Pen thì vô cùng hào hứng.

Công ty thâu tóm nền điện ảnh có khác, sảnh siêu to, siêu rộng, nhân viên cũng xinh đẹp nổi trội. Còn có màn hình led trong và ngoài chiếu hình của gà nhà liên tục, chứng tỏ nơi đây rất lăng xê và coi trọng nghệ sĩ trực thuộc.

Tôi không giận nổi Pen, thậm chí còn có chút vui mừng cho chế ấy.

Công ty cũ của tôi có gã giám đốc bảo thủ nên hay kì thị Pen. Nhưng sang Hoắc thị thì khác, tuy vừa mới tới và tôi có dính scandal thì bước chân vào cửa công ty đều được đối xử bình đẳng.

Bất ngờ tôi thấy màn hình led chiếu hình mình với nội dung.

" Bạc Hi Lăng - Diễn viên

 ~~ Welcome ~~~~ "

Nói chung là đãi ngộ đi đôi với năng lực, khá áp lực nhưng tôi tự nhủ mình sẽ cố gắng. Ban đầu là chuyện ngoài ý muốn mà tôi miễn cưỡng làm gà của Hoắc thị, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không hẳn là xấu. Tôi được làm việc ở môi trường chuyên nghiệp hơn, xịn xò hơn, hiện đại hơn. Và Pen không ngừng khích lệ tôi vượt qua giới hạn bản thân để tiến tới một phiên bản tốt hơn.

Niềm vui của tôi nhanh chóng bị dập tắt, bởi job đầu tiên của tôi ở Hoắc thị là trình diễn trong một show váy cưới.

Tôi không cam tâm nhìn Pen đầy tức giận.

- Đây không phải chuyên môn của em, em tới để làm diễn viên, không phải người mẫu.



Pen vội vã xoa dịu tôi.

- Không phải họ vùi dập cưng đâu, hãy nghĩ đây là cơ hội và thử thách mình với đa dạng lĩnh vực. Chế còn nghĩ họ đánh giá cao cưng ấy, nhìn xem, show này rất đỉnh và nhiều người mẫu đi casting trẹo chân còn chả được. Chứng tỏ cưng đủ tiêu chuẩn. Đúng là Hoắc thị, job cũng chất lượng nữa.

Tôi vẫn ấm ức, thế là Pen nịnh nọt tôi, cũng là để chuộc lỗi vì dám kí hợp đồng mà không thông qua tôi.

- Nốt lần này thôi nhé, uống trà sữa béo lắm, tới Hoắc thị lại càng phải nghiêm khắc giữ dáng.

Tôi gật đầu. Là quản lý của tôi nên Pen ở lại công ty để xem xét thêm các chế độ dành cho người mới.

Tôi đành đi mua trà sữa một mình.

Cầm ly trà mát lạnh trên tay, tâm tình tôi cũng tốt hơn nhiều. Có điều cái số vất vả hay sao ý, chưa kịp uống tôi đã vô ý xô vào một bác trung tuổi.

Ly trà sóng sánh đổ ra ngoài đã đành, xui hơn là còn dây lên áo của người ta. Tôi rối rít, thấy người đó mang dáng dấp của một phu nhân nhà giàu và nét mặt lai tây thì vô cùng hoang mang.

- Phu nhân, cháu xin lỗi ạ, cháu xin lỗi bác!

Vị phu nhân nhìn tôi cười, và tôi ngửi được một mùi thơm đặc biệt toát ra từ bà ấy. Rất khó tả, nhưng cực kì dễ chịu và cuốn hút.

- Không sao!

Tuy bà ấy nói không sao nhưng tôi vẫn muốn bù đắp lỗi lầm cho sự bất cẩn của mình. Tôi nhìn bộ váy có vẻ đắt tiền của bà và đề nghị.



- Cháu có thể bồi thường không ạ, hoặc ít nhất thì cũng nên gửi bác chi phí giặt là.

- Cháu không bồi thường nổi đâu. Bộ này chỉ có duy nhất một bộ thôi.

Tôi sốc, và tôi lo lắng cực độ.

Rất nhanh, bà ấy lại cười và chỉ vào ly trà sữa lem nhem của tôi.

- Thế này đi, đúng lúc bác đang thèm trà sữa, cháu tặng bác một ly full topping, coi như xí xóa.

Tôi sốc lần nữa.

Có vẻ dễ dàng quá. Và lần đầu tôi gặp một người đứng tuổi thích trà sữa full topping.

Tôi vẫn dè dặt hỏi lại.

- Dạ, nhưng như thế bác sẽ chịu thiệt nhiều, cháu lại hời quá.

- Cháu là cô gái thật thà. Thôi, mua đi trước khi bác nghĩ lại.

Vậy là tôi ngay lập tức quay về quầy order 1 ly theo yêu cầu.