Căn hộ của Hoắc Anh Đông to như thể đập thông 5-6 căn mà thành, còn thông tầng nhìn cực kỳ rộng, view nhìn thẳng ra dòng sông nổi tiếng nhất thành phố. Tôi ngẩn ngơ đứng nhìn ra hàng hoa bằng lăng tím rực hai bên bờ và thốt lên.
- Đẹp quá!
Hoắc Anh Đông cởi áo ngoài để trên ghế, rất tự nhiên ôm eo tôi từ phía sau.
Em làm bà Hoắc rồi, căn hộ sẽ đứng tên em, ngày ngày em đều có thể ngắm nhìn cảnh đẹp.Hoắc tổng, chuyện tình cảm không thể nóng vội, chuyện vợ chồng càng không thể chơi đùa. Anh trước mặt người nhà khẳng định tôi, quả thực tôi sợ mất hơn được. Tôi lo mình sẽ phải chạy quanh anh mà đánh mất bản thân.Thế để tôi chạy quanh em, em cứ là em thôi.Không được, nếu Hoắc lão gia biết người thừa kế của ông ấy chạy quanh một diễn viên kém nổi liệu sẽ nghĩ gì.Hoắc tổng thừa sức tìm được người xứng tầm với mình. Ở bên anh sao tôi có thể thoải mái là chính tôi được, rất áp lực.
- Tôi không thích ai ngoài em cả!
Chỉ là anh chưa gặp được người đó thôi.Không cần thêm ai nữa, phiền! Dính em một lần nghiện luôn, không dứt được. (Nhưng....Hoắc Anh Đông không để tôi nói, mà giữ gáy tôi hôn sâu. Mỗi lần anh hôn tôi, tôi đều cảm thấy mình mềm nhũn.
Việc thân mật chúng tôi làm nhiều nhất với nhau chính là hôn. Mỗi lần hôn, tôi cảm nhận được sự đắm đuối và tham lam của anh.
Giờ đang là đầu giờ chiều, tôi vừa mới đói, nhưng cơn đói đi qua cả người lại tỉnh táo hơn cả. Hoắc Anh Đông không vác tôi trên vai, mà bế ngang tôi lên dịu dàng.
Hoắc tổng, anh.....Tôi muốn em!Mặt tôi lại nóng bừng, câu này sao có thể quyến rũ chết người như vậy.
Tôi đói ~~.~~~.Làm nhanh thôi, tôi đặt đồ ăn rồi, trong lúc đợi có thể tranh thủ. DSao lại tranh thủ kiểu này, không, tốn sức lắmmmĐôi khi ở bên Hoắc Anh Đông tôi bị mất kiểm soát cái miệng của mình. Anh nghe tôi cạnh khóe lại còn cong môi cười.
Nhẹ nhàng, tôi sẽ nhẹ nhàng, hửm?Không thích!Chân Hoắc Anh Đông đang đi lên bậc thang thì dừng lại.
Em không thích nhẹ nhàng? Thì ra Hi Lăng của tôi thích bạo?KHÔNG PHẢI!Tôi gần như gào lên, Hoắc Anh Đông cười khúc khích làm tôi muốn độn thổ, tôi tức quá cắn vào bắp tay của anh như cách thể hiện sự quyết liệt của mình.
Hoắc Anh Đông hơi nhăn mặt rồi bước tiếp.
- Vốn định nhẹ nhàng, nhưng em vừa chứng minh rằng em vẫn sung sức lắm. Lần này em xác định đi, đừng tưởng tôi yêu em mà em dám cắn loạn. Tôi có bảo hiểm thân thể đó, cả người em đang đu trên một cực phẩm có biết không hửm?
Tôi đơ ra vài giây, nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của Hoắc Anh Đông mà không hề chớp.
Là phụ nữ, tôi vẫn lấn cấn việc Hoắc Anh Đông có thật lòng thật dạ với tôi thật không?
Lúc đầu tôi nghĩ anh vì tình dục mà muốn tôi, nên tôi rất bài xích việc mình ở bên anh giống nhân tình.
Rồi anh đứng trước mặt người nhà nói theo đuổi, nói đợi, nói tới tương lai gia đình có vợ có con.
Anh nói "muốn", anh nói "thích".
Nhưng tôi thấy vẫn thiếu. "Thích" là thứ cảm xúc cơ bản nhất, "muốn" là thứ cảm xúc chiếm hữu. Tôi chưa nghe được lời "yêu". Tôi coi trọng "yêu", yêu này gồm cả thích, cả muốn, và gồm nhiều sâu xa khác nữa.
Một giây trước, trong một lời dài, anh nói yêu tôi. Mà tôi biết đây là sự tự nhiên nói ra, chứ không phải kiểu thổ lộ tỏ tình được chuẩn bị trước.
Một giây đó, lòng tôi dấy lên vui vẻ.
- Hoắc tổng yêu tôi?
Anh đã bế tôi tới cửa phòng, với tính tình tôi từng thấy thì chắc chắn giờ anh đang rất muốn bung xõa. Nhưng anh không gấp gáp đẩy cửa phòng, mà khựng lại và cúi xuống nhìn tôi.
Ở góc độ này nhìn Hoắc Anh Đông đẹp trai kinh khủng, có lẽ do được anh nói yêu mà tôi cảm thấy vẻ đẹp bây giờ còn xuất sắc hơn cả bình thường.
- Em muốn nghe lại?
Tâm tình đang tốt, tôi đã gật đầu. Hoắc Anh Đông cười rồi cất giọng.
- Tôi yêu Bạc Hi Lăng, yêu em từ cái nhìn đầu tiên, vừa gặp đã yêu, vừa xinh đẹp, vừa vô tư, vừa ngốc nghếch.
Mẹ ơi tôi được tổng tài họ Hoắc tỏ tình kìa. Huhu muốn tan chảy quá.
Tôi muốn cười nhưng xấu hổ.
- Hoắc tổng nói vế đầu là được rồi.
Hoắc Anh Đông nheo mắt cười, yết hầu khẽ xao động và cúi xuống hôn tôi.
Cánh cửa mở ra, căn phòng tràn ngập mùi hương mê mẩn của người đàn ông này.
Tồi rất hồi hộp, dù không phải lần đầu nhưng lại là lần đầu sau khi Hoắc Anh Đông chính thức ngỏ lời nói yêu tôi.
Trên chiếc giường lớn này, cả hai chúng tôi đều mang trong mình tâm thái mới.
Một sự rõ ràng, một sự chính thức.
Bạc Hi Lăng tôi đàng hoàng quấn quýt bên Hoắc Anh Đông mà không còn lo lắng nghĩ ngợi hay tủi thân ấm ức nữa.
Tạm biệt mập mờ bấy lâu, tôi gật đầu đồng ý làm bạn gái của sếp mình. Tôi cũng nghiện Hoắc Anh Đông bỏ xừ lên được, chỉ là luôn tự ti mà cố dối lòng mình.
Anh ấy có thể làm mọi điều cho tôi, chẳng lẽ tôi không đáp lại anh ấy? Nếu Hoắc Anh Đông nói được làm được, tôi nguyện nỗ lực hết mình.
Ngoài bố mẹ và Pen, liệu trên đời còn mấy ai tốt với tôi hơn Hoắc Anh Đông? Đừng nghĩ anh giàu nên mọi thứ anh làm đều dễ dàng. Tiền và quyền lực là phương tiện giúp anh thôi, còn một khi anh không để tôi vào lòng thì sẽ không dễ dàng cho tôi những thứ quý giá, mà quý giá nhất là tình cảm của ông trùm tương lai.
Sumi là một ví dụ, đắc tội với anh liền bị phong sát.
Vu Nhiên cũng là một ví dụ, bất kính với tôi liền bị nhắc nhở.
Tôi còn linh cảm Mạc Nghệ Như cũng có thể coi là một ví dụ nữa. Cô ấy có gì đó với Hoắc Anh Đông rất khó tả, kè kè bên anh nhưng lại im lặng chứng kiến anh công khai tình cảm với người khác là tôi đây. Dù chưa chắc chắn
Mạc Nghệ Như có đúng là có gì đó với người đàn ông này, nhưng giờ tôi có thể tự tin khẳng định Hoắc Anh Đông là người đàn ông của tôi. Giả sử anh làm điều có lỗi với tôi, tôi cũng có quyền được bày tỏ thái độ.