Hoắc Tổng Thích Hôn Tôi

Chương 17: tự lượng sức mình




Hoắc Anh Đông mở các hộp đồ ăn ra, tôi thấy khá ngon mắt, nhìn qua đồng hồ cũng muộn rồi nên đã ngồi lại.

Còn có một hộp chữ nhật chia ngăn, trong có tôm chiên- hấp- xào.

- Hoắc tổng dị ứng tôm mà?

- Cô thích tôm đó thôi.

- Vậy là anh mua cho tôi à?

- Cô nghĩ còn ai khác?

Tôi nhìn vào mắt Hoắc Anh Đông, không hiểu sao tôi luôn có cảm giác muốn chống đối với người này, mà chống đối không nổi nên chỉ có thể bật chế độ mỏ hỗn cà khịa.

- Ai mà biết được!

Hoắc Anh Đông ngồi đối diện, rồi gắp tôm vào hộp cơm phía tôi, cũng gắp thêm các món khác mỗi thứ một ít.

- Hoắc Linh Anh còn chưa được ngồi ăn trong văn phòng tôi đâu!



Tôi nghi ngờ, không tin anh ta đối với tôi còn nhân nhượng hơn cả em gái.

- Hoắc tổng nói thật?

- Tôi chưa từng nói dối cô.

Tôi không phải người dễ dụ, nhưng nghe thế thì cũng tự giác ăn uống cẩn thận, còn thấy hơi vui trong lòng cứ như được làm ngoại lệ của ai đó.

****

Những trưa các ngày sau đó Hoắc Anh Đông đều gọi tôi lên phòng ăn cơm cùng anh ta nhưng tôi từ chối hết. Đi đi lại lại như vậy càng sẽ khiến mọi người bàn tán. Kể cả Hoắc Anh Đông thích tôi thật thì tôi cũng áp lực lắm, bởi thế giới của chúng tôi quá khác nhau. Nói một cách phũ phàng là tôi không cùng đẳng cấp với người ta, mà ở đời gió tầng nào gặp mây tầng ấy. Tôi lại càng không tin mình may mắn đến mức có thể là người phụ nữ bên cạnh Hoắc Anh Đông một cách chân chính, đàng hoàng. Vẫn là nên biết người biết ta, tự lượng sức mình.

Khi tôi đang nghĩ miên man về ông chủ họ Hoắc thì Pen đem đến mấy bộ đồ dự tiệc.

- Hi Lăng, tối nay cưng có đi sự kiện, chưa gì nhãn hàng đã tài trợ váy và trang sức rồi. Đẹp nhức cái nách luônnnnnn

Từ khi tôi vào Hoắc thị, nhất là sau khi ăn cơm với Hoắc Anh Đông ở nhà ăn thì người vui nhất là Pen, vui ra mặt luôn ấy. Chế ấy ngày nào cũng háo hức được đến công ty, ai nhìn vào sẽ thấy đây là người tràn đầy năng lượng và yêu công việc, đến tôi cũng bị cuốn theo nhịp độ tung tăng của Pen.

Pen rất duyên, còn kết thân được với nhân viên nhà ăn, tiệm cafe, cả cô lao công tòa nhà. Vì thế cứ có gì hay ho dù là chuyện vặt ở Hoắc thị cũng được Pen nắm bắt.



Tôi nhìn chiếc váy màu đỏ rượu chất liệu lụa cao cấp thì mê vô cùng. Tôi chưa từng mặc kiểu này bao giờ. Váy hai dây và hở lưng nhìn cực kỳ quyến rũ.

Tôi mặc nó lên và đứng trước gương, phải nói rất nuột và sexy lại thần bí. Chiếc váy mềm mại tôn eo và ngực của tôi, còn tôn nước da thêm trắng sáng.

Nhưng...Nó quá hở so với tôi, nên tôi e dè.

- Hở quá Pen à, em không mặc đâu!

- Hâm à, của nhà tài trợ đó, cưng mặc đẹp quá trời quá đất, hở này đã là gì. Chế nghe nói một số sao nữ khác còn mặc hở hơn ấy, xẻ đùi xẻ ngực các kiểu.

- Em không quen, kì lắm, phô phang cũng đâu có tốt.

Sự cố chấp của tôi khiến Pen thở dài. Kể ra tôi cũng hành Pen không ít lần, lần này chế ấy phải chạy vạy khắp nơi để tìm cho tôi một chiếc khăn choàng cùng màu cùng chất liệu tương xứng với chiếc váy cao cấp kia.

Trang sức cũng cơ bản, chỉ có một chiếc nhẫn mà không có vòng cổ hay vòng tay gì.

Tuy nhiên nhìn chiếc nhẫn kim cương to bổ chảng thì tôi hết hồn.

- 30 cara đó, giữ cẩn thận nha cưng, mất là chết dở.