Hơn sáu giờ tối Hoắc Kiến Vũ đi về nhà.
- Thiếu gia mới về!
- Ừ!
- Ngài ăn cơm tối luôn không hay chờ thiếu phu nhân về?
- Cô ta đi đâu? - Anh nhíu nhẹ mày nói.
- À thiếu phu nhân đi học , có nói sáu giờ sẽ trở về nhưng hơn sáu giờ rồi vẫn chưa thấy về!
- Ừ!
- Hay là bảo tài xế đi đón thiếu phu nhân?
- Ông mặc xác cô ta - Hoắc Kiến Vũ đi lại sofa ngồi vắt chân.
Hơn 10 phút sau Triệu Tuệ An mới bước vào biệt thự thì gặp gương mặt lạnh như băng của anh.
Cô không quan tâm dự đi thẳng lên phòng thì bị tiếng nói của anh kéo lại:
- Cô đi đâu?
- Đi lên phòng!
Tôi hỏi cô sáng giờ đi đâu? - Anh đi lại gần nâng cằm cô lên.
- Đi đâu anh quan tâm làm gì ?Ttôi không phải là vợ của anh , tôi không có nhiệm vụ phải báo cáo với anh! - Cô hất tay anh ra khỏi cằm mình.
Hoắc Kiến Vũ nỗi giận bóp lấy cổ cô dồn vào tường:
- Tôi hỏi 1 lần nữa, cô đi đâu?
- Tôi ...đi ....học!...
- Đi học mà từ sáng tới giờ sao? Cô muốn ra ngoài làm xấu mặt tôi sao? - Anh thả tay ra.
Khụ khụ khụ.
- Tôi còn phải ...phải ghé chỗ làm nên về trễ! Khụ khụ!!
- Đi làm ?
- Ừ
Hoắc Kiến Vũ một lần nữa bóp lấy cỗ cô:
- Cô ăn nói với tôi như vậy sao? Còn nữa, ai cũng biết cô là vợ của tôi mà phải đi làm sao? Cô muốn làm xấu mặt tôi??
- Buông ....ra ... - Mặt Triệu Tuệ An đỏ lên.
Hoắc Kiến Vũ vung tay xô cô ngã xuống dưới nền nhà .Anh rút trong áo vest một tấm thẻ đen văng thẳng vào mặt cô:
- Lấy thẻ này sài , tôi cấm cô đi ra ngoài làm xấu mặt tôi , sau này đi học phải về nhà liền , nếu tôi biết cô không nghe lời hậu quả không đơn giản như này đâu - Anh nói rồi đi thẳng lên phòng.
Khụ khụ khụ!! - Triệu Tuệ An nằm xòng dưới đất ho liên tục .Cô cầm tấm thẻ đen của anh mà bật khóc nức nở:
- Ba mẹ! Con rất mệt ,con muốn đi theo hai người , con rất muốn!!
- Thiếu phu nhân , người có sao không? - Bác quản gia khi nãy nhìn thấy nhưng không dám ngăn cản .
- Bác... - Cô ôm chầm lấy quản gia.
- Thiếu phu nhân người đừng khóc nữa!!
- Bác , bác đừng nói cho ba mẹ biết , họ sẽ lo , con không sao - Cô nín khóc nói.
- Được , tôi sẽ không nói!
....
Ngày hôm sau vì sợ Hoắc Kiến Vũ nỗi giận nên Triệu Tuệ An chờ anh ăn sáng đi làm mới dám xuống nhà .
- Thiếu phu nhân cổ người bị bầm tím rồi - Bác quản gia nói.
- À , dạ con đã thoa thuốc rồi chắc vài ngày sẽ tan thôi!!
- Thiếu phu nhân cực khổ cho người rồi , hay là người nói với phu nhân đi , thiếu gia rất thương phu nhân!
- Không cần đâu , làm như vậy anh ấy sẽ ghét con thêm , con xin nghỉ học 3 ngày rồi đợi tan vết bầm con mới đi học!
- Thiếu phu nhân!! - Quản gia gơm gớm nước mắt vì thấy thương cho Triệu Tuệ An.
- Bác , bác sao lại khóc , từ lúc ba mẹ con mất con phải sống với bà ngoại và cậu mợ , mọi người rất thương con có cả ba mẹ Hoắc cũng vậy ,nên con không thấy buồn gì cả - Cô cố gắng cười.
- Bây giờ con còn có bác thương con , nên con thấy rất an ủi mà!
....
Chiều đến cô đi xuống bếp cùng người làm nấu ăn.
- Thiếu phu nhân , người không cần vào bếp đâu , phu nhân biết sẽ la!!
- Không sao đâu chị , em không có việc gì làm rất buồn!!
....
- Thiếu gia mới về!
- Ừ! Cô ta đi học về chưa?
- Hôm nay thiếu phu nhân không khỏe nên xin nghỉ học , hiện giờ thiếu phu nhân đang trong bếp nấu cơm cho ngài!
Hoắc Kiến Vũ không nói gì mà đi thẳng vào trong bếp . Nhìn thấy cô gái mặc đầm rộng 2 dây màu xanh rêu dày chấm đất tôn lên vóc dáng mảnh khảnh , nước da trắng sáng hút hồn .
- Thiếu phu nhân , thiếu gia mới về!
Quản gia thấy vậy liền lên tiếng . Triệu Tuệ An quay người lại thì bắt gặp ánh mắt hổ phách của anh đang nhìn mình thì cúi đầu giọng lí nhí:
- Anh ...anh mới về sao?
- Tôi khát nước , lấy nước cho tôi!
Triêu Tuệ An không nói gì đi lại rót nước vào ly rồi đưa cho anh:
- Nước của anh!
Triêu Tuệ An đi lại gần anh thì Hoắc Kiến Vũ thấy dấu tay mình hôm qua để lại trên cổ trắng ngần của cô .
- Anh ăn cơm luôn không , để tôi dọn lên?
- Ừ!
Triệu Tuệ An dọn cơm cho anh rồi ra vườn tưới hoa , cô không dám ngồi gần anh cũng không dám ăn cơm với anh .
Hoắc Kiến Vũ ăn xong lên phòng tắm rửa ra ban công hít thở không khí thì bắt gặp Triệu Tuệ An đang cầm vòi để tưới hoa .
Triệu Tuệ An vừa tưới vừa nhìn bông hoa rồi nở nụ cười tươi rói làm lộ hai núm má đồng tiền xinh đẹp .Nhìn thấy cô hồn nhiên, vui vẻ như vậy Hoắc Kiến Vũ liền nhíu mày bỏ vào phòng .
.....
Hôm nay là chủ nhật Hoắc Kiến Vũ không đi làm, Triệu Tuệ An cũng không đi học .
- Ngô tiểu thư! Người không được vào trong khi chưa được sự cho phép của thiếu gia đâu!!
Bác quản gia đã ngăn cản Ngô Tuyết Nhi vào nhà nhưng không được . Vừa vào thấy Triệu Tuệ An liền lớn tiếng nói:
- Triệu Tuệ An! Cô là dùng mỹ nhân kế dụ dỗ Kiến Vũ của tôi phải không ?Con khốn nạn!!
- Ngô tiểu thư cô ăn nói cho đoàng hoàng một chút!!
*Bốp* - Một cú tát thẳng vào mặt của Triệu Tuệ An.
- Thiếu phu nhân - Bác quản gia sợ hãi đi lại gần.
- Cô nghĩ mình là ai , là tiểu thư Triệu thị 5 năm về trước sao? Cô nghĩ mình là ai mà dám cướp Kiến Vũ từ tay tôi? " Ngô Tuyết Nhi hét lên.
- Cô đánh cũng đánh rồi , nói cũng nói rồi , có thể đi được chưa?
- Cô tưởng mình là Hoắc thiếu phu nhân sao mà ra lệnh đuổi tôi , cô có biết mình đang nói chuyện với ai không ? Tôi là Ngô Tuyết Nhi đại tiểu thư Ngô thị đấy!
- Ừ!
- Mày dám nói chuyện với bổn tiểu thư như vậy sao ?
- Tôi còn gì để sợ sao? Tôi không có gì cả ,chỉ còn cái mạng này thôi , nếu cô muốn lấy thì dao trong bếp cứ lấy đâm tôi! - Cô nhàn nhạt nói.
- Mày tưởng tao không dám làm gì mày sao?
- Ngô tiêu thư quyền thế làm sao không dám được!
- Mày...!!! - Ngô Tuyết Nhi vừa đưa tay lên định tát vào mặt Triệu Tuệ An nhưng bị Hoắc Kiến Vũ bóp mạnh lại hất ngã xuống nền nhà.
Hoắc Kiến Vũ khi nãy đứng ở cầu thang đã nghe thấy toàn bộ sự việc:
- Đem cô ta ra khỏi mắt tôi , nói bên Ngô Gia nếu không canh chừng cô ta cẩn thận thì có ngày không thấy mặt con gái - Anh nói với bác quản gia.
- Anh Kiến Vũ! Sao anh có thể vì một cô gái đói rách mà đối xử với em như vậy?? Cô ta là dụ dỗ anh lên giường nên anh mới cưới cô ta phải không ? - Ngô Tuyết Nhi bị vệ sĩ canh cửa bắt lại.
Hoắc Kiến Vũ nhếch môi
- Lôi ra ngoài đi , sau này còn đến đây làm loạn thì giết đi!! - Anh nói với vệ sĩ rồi đi thẳng lên lầu.