Hoặc Thủy

Chương 6-2




….. Tiếng thét chói tai, tiếng hoan hô cổ vũ, bóng từ trên bầu trời màu lam rơi xuống sàn đàn hồi bật lên phát ra âm thanh, khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, huấn luyện viên Tinh Viên đại học kích động hô to….

“Số 11 vương bài chủ lực của Tinh Viên đại học ghi bàn đẹp mắt nhận được 3 điểm, kết quả trận đấu là 101 và 100! Tinh Viên đại học thắng! Bàn thắng ba điểm không chỉ là then chốt giúp Tinh Viên đại học thắng trận đấu lần này mà còn giúp Tinh Viên đại học thành công vào trận chung kết bóng rổ toàn quốc…” Mãi đến tận khi thanh âm của bình luận viên truyền đến tai, toàn bộ mới phục hồi tiếng vang, tiếng hoan hô vui sướng che ngợp bầu trời vang lên.

***********************

Bên trong những âm thanh ồn ào, Diệp Đạt từng bước từng bước hướng về phía Diêu Tử Khê mà đi.

Chân đạp một bước trên đất tựa như đạp lên ngực Diêu Tử Khê.

“Chúng ta thắng rồi!” Diệp Đạt nở nụ cười sang sảng, tuy rằng mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo hắn.

“Ngu ngốc!” Diêu Tử Khê không khỏi mắng một tiếng, kích động tiến lên đỡ lấy Diệp Đạt.

Diệp Đạt cũng không thể nhịn xuống đau đớn mà kêu rên: “Đau quá, đau quá…”

Nơi nào đó trong lòng Diêu Tử Khê mềm xuống nhưng miệng vẫn không ngừng phun ra hai chữ “Ngu ngốc!”

“Hì hì…” Một tay Diệp Đạt khoác qua bả vai Diêu Tử Khê, đem phần lớn trọng lượng cơ thể tựa lên người y, một bên nghiêng đầu tựa lên hõm vai Diêu Tử Khê: “Ta nghe được…. Vào lúc đó ta nghe được ngươi nói… Cố lên!”

Ngực chấn động mạnh một cái, một lúc lâu sau, Diêu Tử Khê mới trầm thấp trả lời: “Ngu ngốc….!”

“Ha hả.” Diệp Đạt nhếch môi cười, được Diêu Tử Khê nâng về nhà.

“Ngu ngốc… Ưu điểm của ngươi, ta đã thấy….”

“Đau quá!” Diệp Đạt tựa người trên ghế sô pha, chân bị thương đặt trên đầu gối Diêu Tử Khê, nhe răng nhếch miệng kêu to.

“Không phải lúc đó ngươi rất lợi hại sao? Cho dù chân có bị mất một đoạn cũng phải vào sân sao?” Diêu Tử Khê ngoài miệng lạnh lùng châm chọc, động tác trên tay lại ôn nhu vô cùng, tỉ mỉ giúp Diệp Đạt chườm lạnh.

“Người ta chỉ là muốn Dòng Suối Nhỏ yêu thích ta thêm một chút thôi mà.” Diệp Đạt động động thân thể lầm bầm.

“Ngồi yên.” Diêu Tử Khê nhẹ nhàng vỗ vỗ chân bị thương của Diệp Đạt.

Diệp Đạt nghiến răng, nhíu nhẹ lông mày, kêu to: “Đau quá, đau quá!”

Ngón tay thon dài trắng nõn xoa bóp bắp chân hắn, Diệp Đạt chăm chú nhìn mặt Diêu Tử Khê, đôi kính không giá bán trong suốt đặt trên sống mũi thanh tú, ánh mắt hơi híp, có thể nhìn thấy hàng lông mi dày đậm, đường nét gương mặt ưu mỹ vô cùng đẹp, gương mặt nghiêm túc xoa chân cho hắn càng thêm cực kỳ mỹ lệ.

Diệp Đạt tâm vươn ý mã, dần dần ghé sát lại gần, trên môi Diêu Tử Khê hôn một chút, Diêu Tử Khê ngẩn ra, động tác trên tay ngừng lại nhưng không có ý từ chối, Diệp Đạt được y ngầm dung túng mà vui rạo rực vươn lưỡi ôn nhu dây dưa cùng đối phương, lẩm bẩm nói: “Ta yêu ngươi…. Thật thích ngươi…”.

Đối phương không đáp lại nhưng biểu tình trên mặt lại dao động, không còn là sự lạnh lùng của dĩ vãng mà thay vào đó là vẻ bị mê hoặc pha chút thẹn thùng, Diệp Đạt trong lòng vui vẻ, đang lúc chuẩn bị công thành đoạt đất thì chuông cửa lại một chút cũng không hiểu phong tình mà reo lên.

“Đáng giận!” Diệp Đạt đánh mạnh vào sô pha, tức đến muốn nổ phổi.

Diêu Tử Khê trầm thấp bật cười, nhẹ nhàng để chân hắn lên sô pha, đứng lên mở cửa.

“Hài tử đáng thương, chúng ta đến thăm ngươi.” Thường Tiểu Đằng cùng Quý Sâm cười híp mắt đi vào, “Trận đấu kia ngươi biểu hiện rất xuất sắc!” Thường Tiểu Đằng giơ ngón cái lên với Diệp Đạt.

Một tay Quý Sâm ôm lấy eo Thường Tiểu Đằng, một tay cắm vào túi áo tà tà cười, “Dáng vẻ nhún nhảy trên sân của hắn hôm qua cũng rất suất!”

Một quả quýt không lưu tình nện vào đầu Quý Sâm: “Ngươi không nói lời nào cũng không ai nói ngươi câm.” Diêu Tử Khê lấy ra một đĩa hoa quả đặt lên khay trà mời khách.

Quý Sâm vò vò đầu, không dám trực tiếp phản bác, chỉ đành giễu cợt nói: “Ai nha! Vậy mà lại mở miệng vì tiểu tình nhân, rõ ràng trước đây không hề như vậy ….”

“Câm miệng!” Lần này Diêu Tử Khê trực tiếp quát.

Nghe thấy người mình yêu vì mình mà lên tiếng, Diệp Đạt ngồi một bên cười đến không ngậm được mồm, cảm thấy cho dù có bị đứt một chân cũng đáng giá.

“Hiện tại tiến triển không tệ chứ?” Thường Tiểu Đằng nháy mắt tiến lại gần Diệp Đạt.

Diệp Đạt cười khúc khích, từ sau khi mình bị thương mỗi ngày Diêu Tử Khê đều kiểm tra cho mình rồi uy mình uống thuốc, lúc làm cơm thì sẽ hỏi mình muốn ăn gì, tuy rằng đa số thời gian y đều là một bộ dạng lạnh lùng thế nhưng thái độ đối với mình không giống như trước kia, cho dù chỉ là sự khác biệt nho nhỏ.

“Đừng cao hứng quá sớm!” Quý Sâm ngồi cạnh bên, hai chân thon dài mạnh mẽ bắt chéo vào nhau, nhân lúc Diêu Tử Khê đi lấy dao nhỏ thì cà lơ phất phơ nói, “Người kia chính là một khối băng sơn, thời điểm đại học ta theo đuổi y bốn năm nhưng y chưa hề động tâm, sau đó ta mới biết….” Dư quang nơi khóe mắt phiêu đến bóng người Diêu Tử Khê, Quý Sâm lập tức sửa lại lời nói, “Sau đó ta mới biết quả quýt này thật không tồi…. Thật ngọt..”

“Khẳng định là đang nói xấu sau lưng ta.” Diêu Tử Khê từ phòng bếp đi ra, thoáng nhìn Quý Sâm đang chột dạ, lạnh lùng hừ một tiếng.

Biết cái gì?

Diệp Đạt hơi kinh ngạc, muốn hỏi nhưng lại không dám nói, nguyên lai tâm trạng đang vô cùng tốt nhưng khi nghe Quý Sâm nói không khỏi xuống dốc, vừa rồi khuôn mặt còn tràn đầy vui sướng bây giờ lại ảm đạm không thôi.

Thường Tiểu Đằng nhìn không nổi nữa liền tiến lên khuyên nhủ, “Chiến thuật chiến thuật! Tuy rằng không thể tiến vào khoảng thời gian trước kia của đối phương, thế tương lai cùng hiện tại đều do ngươi tạo ra ni.”

Diêu Tử Khê nghi ngờ nhìn Diệp Đạt cùng Thường Tiểu Đằng kề tai nhau nói nhỏ, lại nhìn Quý Sâm làm bộ như không biết việc gì, hơi nheo mắt.

*******************************

Lúc Thường Tiểu Đằng cùng Quý Sâm rời đi đã là nửa đêm.

Diệp Đạt muốn đi tắm, chân trái bị thương không tiện đứng thẳng được Diêu Tử Khê nâng đi vào phòng tắm, Diệp Đạt thoát hết quần áo từ trên xuống dưới trơn bóng không còn một mảnh, đang định cùng Diêu Tử Khê uyên ương dục lại phát hiện đối phương đang chuẩn bị xoay người rời đi phòng tắm.

Diệp Đạt vội vàng lên tiếng: “Ngươi không giúp ta tắm sao?

Diêu Tử Khê nhếch miệng nhíu mày.

Diệp Đạt làm ra dáng vẻ đang rất đau reo lên: “Chân ta bị thương…”

Diêu Tử Khê từ cẳng chân đang bị thương của hắn nhìn lên lại phát hiện vật nào đó ở giữa hai chân hắn đang rất có tinh thần.

Diệp Đạt đỏ mặt, nhanh chóng dùng khăn tắm che lại, không dám nhúc nhích.

Diệp Đạt nhìn Diêu Tử Khê từng bước từng bước đến gần, trong lòng một mảnh vui mừng, vật giữa hai chân càng có tinh thần, chờ đến khi bàn tay lành lạnh của Diêu Tử Khê sờ soạng lên chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái.

Ai ngờ Diêu Tử Khê chỉ tùy ý bóp nhẹ, băng sơn mê người ác liệt tươi cười, gảy gảy đầu đỉnh đang run rẩy, tiếp theo ném lại một câu rồi đi ra ngoài, “Thế nhưng tay ngươi lại không gãy, phần còn lại tự mình giải quyết!”

Diệp Đạt mặt như đưa đám, trong phòng tắm động viên tiểu đệ đệ của hắn.

Chờ đến tối lúc ngủ, Diệp Đạt xem xét nhìn Diêu Tử Khê nằm bên cạnh, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo Diêu Tử Khê, “Cái kia! Chúng ta cùng ngủ….”

“Vừa nãy ngươi không tự giải quyết?” Diêu Tử Khê không quay đầu hờ hững hỏi một câu.

“Người ta rất muốn rất muốn mà….. Không ấy, xem như là phần thưởng của trận đấu bóng rổ đi nha…..” Diệp Đạt dán sát vào hôn nhẹ lên cái cổ trơn bóng của Diêu Tử Khê, cố ý thổi hơi thở ấm áp ẩm ướt vào vành tai đối phương.

Xem mình là phần thưởng? Có muốn quấn lên người mình thêm một cái hồng ti không? Diêu Tử Khê hừ một tiếng: “Chân bị thương còn không sợ? Hay là bị què rồi chơi lại càng cao hứng!”

Diệp Đạt méo miệng, không cam lòng thu tay về, chán ngán thất vọng ôm gối xoay người quay lưng về phía Diêu Tử Khê lầm bầm nói: “Ngay cả khen thưởng cũng không có, thật sự là hẹp hòi….”

“Ai keo kiệt?” Diêu Tử Khê tựa vào bên tai Diệp Đạt hỏi.

Ngón tay thon dài linh hoạt trượt vào quần, bao lấy phân thân nóng rực của hắn. Diệp Đạt đỏ mặt tới mang tai, nhất định lại giống như vừa rồi ở phòng tắm đùa giỡn hắn! Nghĩ đến đây, Diệp Đạt liền không cam lòng cãi lại: “Ngươi rất keo kiệt!” Xoay lưng về phía Diêu Tử Khê không thèm quay lại.

Diêu Tử Khê ám muội dán sát vào phần lưng rộng lớn của Diệp Đạt, trong tay lại nắm chặt phân thân vừa nóng lại vừa cứng của Diệp Đạt, rất có kỹ xảo mà tuốt lọng: “Thế nào gọi là hẹp hòi?”

Từng trận nhiệt khí phả vào tai, Diệp Đạt chỉ thấy toàn thân nóng lên, phân thân càng lúc càng trướng to, “Chính là ngươi….. Ngươi rất hẹp hòi…”

Đối phương thở dốc càng ngày càng thô, Diêu Tử Khê gặm cắn cổ Diệp Đạt, một tay lại vuốt ve cơ ngực rắn chắc của hắn, tay còn lại gia tăng tốc độ tuốt lọng từ gốc đến ngọn, ngay cả hai tiểu cầu đều được chăm sóc cẩn thận, “Có thật không?…. Như thế này sao lại keo kiệt…” Diêu Tử Khê cười xấu xa, nhéo mạnh một cái, phân thân liền phân bố ra dịch lỏng trong suốt.

Phân thân nóng rực giữa hai chân không ngừng bị kích thích đã trướng đến sắp không chịu nổi, “A…. Chính là…. Chính là rất keo kiệt…” Diệp Đạt khó khăn mở miệng, mãnh liệt sung sướng khiến âm thanh của hắn trở nên đứt quãng.

Diêu Tử Khê cắn mạnh vào lỗ tai Diệp Đạt, lưng Diệp Đạt một trận mát mẻ, thở gấp một tiếng, bắn ra từng luồng dịch trắng đục nóng rực.

Diêu Tử Khê rút khăn giấy lau chùi sạch sẽ chất lỏng dính trên tay, không làm ra động tác gì khác nữa.

Diệp Đạt vùi mặt vào trong chăn, trước ngực phật phồng thở dốc vì kích thích vừa rồi chưa kịp lui còn chưa thỏa mãn nói, “Cho nên mới nói…. Ngươi rất keo kiệt mà…”

“Đến, quay mặt sang đây ngủ.” Diêu Tử Khê trầm thấp cười.

Diệp Đạt bất động, sau một lát mới trở mình đối diện với Diêu Tử Khê mà nhắm chặt mắt, còn giả bộ tức giận vì vừa nãy Diêu Tử Khê hẹp hòi.

Cái tên này thật sự rất đáng yêu! Diêu Tử Khê không tiếng động nở nụ cười, hôn một cái lên chóp mũi Diệp Đạt