“Không…U..u….ách…ách…”
Mặc dù biết mình không thể nói được điều gì, nhưng Sở Vân vẫn không bỏ cuộc.
Lần này Hoắc Mạc Sâm hiểu lầm tai hại rồi.
Nhưng Hoắc Mạc Sâm lại ghét cô, cực kì ghét bỏ giọng nói này.
Trần Đông Thụy đâu rồi?
Hắn bị Hoắc Mạc Sâm đánh cho ngã nhào ra đất, toàn thân bị thương nhiều chỗ căn bản là muốn bò dậy cũng không bò nổi.
Còn Sở Vân lại càng.
Vì giải thích cho sự minh bạch của mình, cô lúc này sẽ không rời đi.
Hoắc Mạc Sâm ngồi dựa hoàn toàn trên ghế sofa, mặt mũi lạnh nhạt thờ ơ nhìn hai người kia.
Đối với mấy động tác vung chân vung tay linh tinh hiện giờ của Sở Vân, Hoắc Mạc Sâm chỉ càng thêm chán ghét.
Mà cái cảm giác chán ghét này hắn căn bản là không muốn chịu đựng nữa, hắn nắm chặt cốc trà trên khay lên trực tiếp ném về phía Sở Vân.
“Cheng!”
Sở Vân và Trần Đông Thụy đều có thể nghe thấy tiếng động này.
Ong ong.
Sở Vân dường như còn nghe được tiếng động đó đang nổ tung trong đầu, hơn nữa còn vang vọng không ngừng.
Thậm chí, cái con người mỏng manh yếu đuối như Sở Vân hoàn toàn không thể chống lại được sức mạnh bất ngờ như vậy, cả người cô ngã xuống, ót sau đầu đập xuống đất, âm thanh vang lên vô cùng thanh thúy.
Thấy một màn như vậy, khóe miệng Trần Đông Thụy câu lên một tia cười lạnh.
Bạch Tuyết Nhi gọi điện cho gã nói muốn gã chụp lại cảnh Sở Vân đang ở trên giường, không phải là muốn Sở Vân thân bại danh liệt hay sao, muốn Sở Vân hoàn toàn biến mất trong lòng Hoắc Mạc Sâm.
Thế thì còn cái gì trực tiếp hơn là để gã tự mình làm chứ?
Phải biết rằng, năm đó Hoắc Mạc Sâm là người tưởng rằng Sở Vân là bỏ đi cùng gã.
“Hoắc Mạc Sâm, mày động tay động chân với phụ nữ thì oai phong gì chứ! Có ngon thì cứ nhằm vào tao đây này! Không phải là mày đã có Bạch Tuyết Nhi rồi sao? Tao và Sở Vân có yêu nhau hay không liên quan đếch gì đến mày!”
Lúc này Trần Đông Thụy còn cố tình thêm mắm dặm muối, rõ ràng người dây dưa với nhau là gã và ả Bạch Tuyết Nhi kia, nhưng lúc này lại đổ hết tất cả điều đó lên người cô.
Đây là đang bắt nạt cô không nói được sao?!
Sở Vân cũng không phải là loại hổ giấy như vậy.
Hơn nữa vào thời khắc mấu chốt như vậy, cô càng phải thanh minh cho mình, không thể khiến cho Hoắc Mạc Sâm càng thêm hiểu lầm cô nữa!
Sở Vân nhẫn nhịn bình tĩnh, lê lết từng bước giống như một con ốc sên muốn bò đến trước mặt Hoắc Mạc Sâm.
Nhưng ban nãy Hoắc Mạc Sâm ném chén trà vào chắn cô khiến cô đau đến hoa mắt, sau đó còn có thêm một luồng nước nóng âm chảy từ trên xuống không đến trong gang tấc thì tầm mắt của cô đang bị máu tươi nhuốm đỏ rồi.
“U….U….”
Cô vẫn muốn thử lên tiếng nhưng vô ích.
Nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Sở Vân, Trần Đông Thụy nghĩ cô thật ngu ngốc.
Nhưng giây tiếp theo, Sở Vân lại dùng máu tươi mà viết lên sàn nhà: Không phải tôi, thật sự không phải tôi! Tất cả là do Bạch Tuyết Nhi cố ý hãm hại, tôi thực sự không….
Sở Vân cuối cùng chưa kịp viết xong đã hôn mê bất tỉnh.
Trần Đông Thụy bắt đầu dùng chiêu khích tướng, “Hoắc Mạc Sâm, nếu như Sở Vân bị chết thì ông đây tuyệt đối không tha cho mày!”
“Cô ta chết thì mày cũng chết theo thôi, chẳng lẽ muốn thành ma về báo thù tao sao?” Nghe thấy mấy lời của Trần Đông Thụy, Hoắc Mạc Sâm thấp giọng cười nói: “Cũng không biết lượng sức mình được mấy hơi!”
Nói xong ánh mắt Hoắc Mạc Sâm dâng lên sự lạnh lẽo.
Giây phút hắn đứng dậy, hiển nhiên là nhìn thấy hàng chữ Sở Vân viết trên sàn nhà.
Mặt của hắn càng lạnh hơn.
Thật đúng là sắp chết đến nơi nhưng cũng không dừng được việc vu oan cho Bạch Tuyết Nhi!
Nếu như Sở Vân không bị ngất thì hắn nhất định sẽ cho cô biết mặt!
Thế nhưng Trần Đông Thụy thì vẫn tỉnh táo. Nên hắn phát tiết toàn bộ lửa giận đang bóp chặt trong trái tim lên người của Trần Đông Thụy. Ngay giây phút cú đạp gần chạm đến người thì Trần Đông Thụy đột nhiên cười một cách lạnh lẽo: “Hận tao sao? Nhưng Sở Vân lại cứ chủ động hiến dâng cho tao đấy? Mày không biết được đâu, cho dù miệng của cô ấy có vấn đề nhưng trái tim thì luôn hướng về phía tao, cô ấy gắng sức như vậy……”
Trần Đông Thụy còn chưa nói xong thì đã bị một quyền của Hoắc Mạc Sâm nện xuống quai hàm.
Mắc dù hàm dưới truyền đến từng con đau buốt nhưng Trần Đông Thụy cũng không chịu bớt mồm đi.
Gã ta mở miệng be bét màu, “Mày càng tức thì càng chứng minh mày đang ghen với tao. Hoắc Mạc Sâm à, tao biết Sở Vân từng ở bên cạnh mày, nhưng hiện giờ cô ấy là người phụ nữ của tao, mày vẫn nên hiểu chuyện một chút đi chứ? Cái màng mỏng của Bạch Tuyết Nhi cũng bị tao phá….
“Bịch!”
Hoắc Mạc Sâm lại đá thêm một cước khiến cho Trần Đông Thụy ngã nhào xuống đất!