Hoắc Thiếu, Buông Tha Cho Tôi Đi

Chương 21: Cái tiểu yêu tinh này




Bạch Tuyết Nhi giống như cầu xin, lại giống như đang câu dẫn.

Nụ hôn của cô ra rơi xuống cổ của Hoắc Mạc Sâm hơi thở nóng rực phả vào khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

Hoắc Mạc Sâm tâm phiền ý loạn, hắn bị động mà tiếp nhận nụ hôn của Bạch Tuyết Nhi, nhưng mà trong đầu lúc này lại toàn xuất hiện thân thể gầy trơ xương của Sở Vân và cả đôi mắt đầy bi thương thống khổ kia của cô.

Phảng phất lệ cay trong đôi mắt đó đã rơi vào trong trái tim hắn.

Đầu mũi truyền đến hương nước hoa nồng nặc khiến mi tâm hắn nhíu lại, Hoắc Mạc Sâm bỗng nhiên đẩy Bạch Tuyết Nhi ra, cũng đồng thời lùi về sau mấy bước.

“Tuyết Nhi, hôm nay anh mệt rồi, em về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”

Hoắc Mạc Sâm quay đầu đi, nói lời đuổi khách.

Bạch Tuyết Nhi đang lúc hưng phấn mà bị đẩy ra trong chốc lát, cả người khô nóng khó chịu.

Vậy mà người trước mặt cứ như là một khối hàn băng, ý cự tuyệt rõ ràng hiện ra mặt.

“Mạc Sâm….”

Bạch Tuyết Nhi bước lên trước lôi kéo góc áo của Hoắc Mạc Sâm, lại bị Hoắc Mạc Sâm không nể mặt giật ra.

“Khuya lắm rồi, em sớm về phòng đi.”

Độ lạnh lẽo trong giọng nói của Hoắc Mạc Sâm càng ghê hơn, Bạch Tuyết Nhi sợ chọc hắn ghét bỏ, chỉ có thể ra vẻ ngoan ngoãn đồng ý: “…Vâng, vậy anh cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Trong lòng cô ta hận đến ngứa răng, dục vọng trong lòng sắp xuất ra khiến cả người khó chịu quằn quại nhưng vẫn phải làm bộ làm tịch cái bộ dạng thanh thuần ngoan ngoãn cẩn thận từng bước chậm rãi rời đi.



Hoắc Mạc Sâm cũng không biết mình bị làm sao.

Bạch Tuyết Nhi chính là người phụ nữ mà hắn thề là phải đối xử tốt bằng cả trái tim, cô ấy một lòng một dạ không rời nửa bước đối với hắn, Bạch Tuyết Nhi đáng để hắn dùng cả đời để thương yêu chăm sóc thật tốt.

Thế nhưng khi đối mặt với cô, Hoắc Mạc Sâm lại chưa từng có loại suy nghĩ này.

Hắn cũng đâu phải là Liễu Hạ Huệ* ngồi đó mà tâm không loạn. Hành động của Bạch Tuyết Nhi vừa nãy rất rõ ràng là đang có ý hi vọng muốn phát triển mối quan hệ với hắn, đàn ông bình thường nhìn thấy cô như vậy khó lòng mà không động tâm.

(*Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.)

Vậy mà Hoắc Mạc Sâm lại không có, thậm chí lại còn có chút phiền chán.

Hắn bị ý nghĩ đó của mình dọa cho càng thêm sợ hãi, cự tuyệt thừa nhận tình cảm thực sự hắn đối với Bạch Tuyết Nhi.

Nhớ tới dáng vẻ mất hồn mất vía muốn nói lại thôi của Bạch Tuyết Nhi lúc rời đi, nội tâm Hoắc Mạc Sâm không đành lòng.

Có lẽ do lời nói của hắn quá nặng nề.

Buổi tối ở hộp đêm, cô nhìn thấy mình và Sở Vân ôm ấp với nhau chắc không vui nên mới đánh bạo làm do loại chuyện mê hoặc mình như vậy.

Nghĩ tới đây Hoắc Mạc Sâm đột nhiên cảm thấy có chút có lỗi đối với Bạch Tuyết Nhi mà cất bước đến gian phòng của cô ta.

Bạch Tuyết Nhi về đến phòng tức giận đến mức đập phá đồ lung tung, cô ta bực bội cái xé rách thứ ren rúa ngứa ngáy nhẹ như tơ trên người mình ra, nhấc điện thoại lên bấm gọi một cuộc.

“Chuyện em bảo anh đã làm xong chưa? Bắt được con Sở Vân chưa vậy?”

Giọng nói của Trần Đông Thụy từ đầu dây bên kia vang lên: “Ai bảo em ngắt điện thoại của anh làm gì? Lúc anh quay lại tìm cô ta, cô ta đã đi mất rồi.”

Bạch Tuyết Nhi hừ lạnh một tiếng, “Coi như nó mạng lớn! Anh khẳng định lúc đó Sở Vân nấp trong phòng của Hoắc Mạc Sâm chứ?”

“Anh tìm từng phòng một rồi, ta dám khẳng định cô ta nấp ở trong đó.”

Bạch Tuyết Nhi sửng sốt, trong lòng có chút thấp thỏm.

Không nghĩ tới Hoắc Mạc Sâm lại che chở cho cô ta.

Nhớ tới dáng vẻ Hoắc Mạc Sâm ôm cô ta, tròng lòng Bạch Tuyết Nhi hận càng thêm sâu.

Hắn chưa từng ôm cô như bậy! Cũng chưa từng căng thẳng vì mình như vậy!

Trần Đông Thụy không còn nghe thấy giọng nói của Bạch Tuyết Nhi, nhưng cũng không thèm để ý đến tâm trạng của cô ta hiện giờ, chỉ đùa cợt nói, “Lúc này, em cũng vừa mới về đến nhà nhỉ? Sao mà dã vội vàng gọi điện thoại cho anh rồi, không gió xuân giao hợp với Hoắc Mạc Sâm sao?”

Những lời này của hắn vừa hay đạp vào nỗi đau của Bạch Tuyết Nhi.

“Chậc chậc, cái tên Hoắc Mạc Sâm này rốt cuộc có được hay không vậy? Lại có thể trì trệ không động vào em sao? Tiểu yêu tinh như em mà phải bị ăn chay trước người đàn ông khác sao?”

Những lời người thiết thực đến mức như khảm chặt vào nỗi đau của Bạch Tuyết Nhi.

Cô ta mắng to một tiếng “Cút”, tức giận cúp điện thoại.

Câu nói cuối cùng kia liên tục vang vọng trong đầu của Bạch Tuyết Nhi.

Hoắc Mạc Sâm không muốn động vào cô chẳng lẽ là bởi vì trong lòng của hắn vẫn còn con đàn bà tên Sở Vân kia sao.

Nhớ lại chuyện của hôm đêm hôm nay, lồng ngực của Bạch Tuyết Nhi vừa tức giận vừa gấp gáp.

Thuốc gợi tình càng ngày càng phát huy tác dụng, toàn bộ trí óc cô ta đều là những hình ảnh cô ta đang cùng Hoắc Mạc Sâm đang đưa đẩy gì đó, vốn dĩ uống thuốc này là muốn ăn sạch sành sanh Hoắc Mạc Sâm khiến hắn không tài nào rời khỏi mình nữa.

Ai ngờ Hoắc Mạc Sâm lại không thèm đụng đến cô.