*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kế tiếp hết thảy, Hoắc Dịch Dung đều biết được.
Biết được Hoắc Vân Giao cùng người lăn giường, nhân phá thân lâm vào hôn mê,
anh lập tức dẫn người suốt đêm đi nước M.
Anh nhíu mày hỏi: “Còn nhớ rõ lúc cô dẫn người vào phòng, tình cảnh trong phòng thế nào không?”
Hoắc Chi nhẹ nhàng gật đầu: “Lúc chúng ta xông vào phòng trên mặt đất quần áo hỗn độn, Tam gia nằm ở trên giường không một vật che thân, Hàn tiểu thư ngồi ở mép giường ăn mặc còn tính là chỉnh tề, trên người có lưu lại dấu vết mờ ám khi ở bên nhau với tam gia.
”
Cô không ngốc ngược lại rất thông tuệ, nghe ra nhị gia có hoài nghi với chuyện ở Hoàng Đình đêm đó.
Hoắc Chi nhớ rõ lúc ấy khi xông vào phòng, Hàn Khả Tâm ngồi ở bên người tam gia.
Hai người đều là tư thái xong việc, sẽ không chọc người hoài nghi.
Lúc Hoắc Chi đang kể lại chi tiết mọi việc, Hoắc Dịch Dung ngồi ở bàn làm việc, xem xét video giám sát ở khách sạn Hoàng
Đình đêm đó.
Anh dựa tua nhanh một đoạn, thực mau đoàn người Hoắc Vân Giao cùng Hoắc Xuyên xuất hiện ở trong màn ảnh.
Hoắc Vân Giao uống hơi nhiều, Hoắc Xuyên đỡ cánh tay anh, đoàn người đi thẳng đến phòng xảy ra chuyện.
Chủ tớ hai người vào phòng, ngoài cửa có hai người đồ đen đứng canh.
Đột nhiên, một người phụ nữ mặc đồ trắng lung lay xuất hiện ở trong màn hình
Ở thời khắc mấu chốt, hình ảnh video hơi lóe, màn hình trống rỗng.
Hoắc Dịch Dung nheo hai mắt lại, chỉnh chậm tốc độ.
Trở lại thời gian đoạn người phụ nữ đồ trắng xuất hiện, anh duỗi tay ấn nút tạm dừng, chụp lại khoảnh khắc này.
Làm xong, anh tiếp tục ấn tốc độ nhanh hơn.
Suốt hơn ba giờ, video rốt cuộc khôi phục như lúc ban đầu.
Hình ảnh biểu hiện vừa lúc Hoắc Chi mang theo người đuổi tới trước phòng Hoắc Vân Giao.
Đoàn người phá cửa vào, lại mang theo người rời đi, trước sau bất quá ngắn ngủn vài phút.
Hoắc Dịch Dung chống cằm, nhìn chằm chằm video, trong mắt thâm thúy lãnh khốc lộ ra cảm xúc làm người ta sợ hãi.
Video trống rỗng không cỏ một người, hàng hiên thực an tĩnh, không có bất luận kẻ nào.
Qua vài phút, Hàn Khả Tâm mặc váy màu trắng từ phòng đi ra.
Cô đứng ở cửa phòng, nhìn chằm chằm phương hướng thang máy hồi lâu.
“Bang!”
Tại đây có hình ảnh
.