Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 54: Chương 54




Tay Hoắc Chi nắm lưỡi dao lan tràn máu, hai tròng mắt cô lấp lánh ánh nước chấp nhất nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang lười biếng vào khung cửa.



“Cô đây là đang nghi ngờ phán đoán của tôi sao?” Khóe môi Hoắc Dịch Dung cong lên ý cười tùy ý tà khí.



Tội của Hoắc Khương không phải là vì cầu tình cho Hoắc Chi, ông sai ở cỗ vì cứu người mà không tiếc bỏ qua cân nhắc vẹn toàn dẫm lên tôn nghiêm Hoắc gia.



“Hoắc Chi, buông tay!”

Nhìn ra Hoắc Dịch Dung tức giận, Hoắc Khương lạnh giọng ngăn lại.



Đừng nhìn hiện tại trên mặt nhị gia cười, thịnh nộ nơi đáy mắt bị ông rõ ràng xem ở trong mắt.



Ồng không tin là Hoắc Chi nhìn không ra.



Nha đầu này tính tình quá quật



cường, chung quy là quá mức chân thật.





Nếu Nhị gia đã mở miệng muốn trừng trị ông, há có thể thất bại.




Hoắc Chi như là không nghe thấy Hoắc Khương nói, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Dịch Dung, trong mắt tràn ra cầu xin nồng đậm.



Hoắc Dịch Dung đứng thẳng thân thể, giữa eo bụng chỉ quấn một cái khăn tắm lại giống như mặc hoa phục bước chân ưu nhã đi đến trước mặt hai thủ lĩnh của ám bộ Hoắc gia.



Đôi mắt anh không hề có ý cười, lạnh lùng nhìn chăm chú Hoắc Chi.



“Tiểu Chi, hiện tại lá gan cô càng ngày càng to, ngay cả quy củ cơ bản nhất của ám bộ Hoắc gia mà cũng quên sao?”

Hoắc Dịch Dung nhấc chân, dùng sức đạp lên vai Hoắc Chi.




Người sau thân hình khẽ run, vẫn như cũ bảo trì tư thế quỳ hoàn mỹ.



“Không biết sống chết!” Giọng điệu Hoắc Dịch Dung âm trầm: “Chuyện này không thể không trách phạt, hiện tại cút qua một bên cho tôi đi!”



Nói cho hết lời, Hoắc Chi bị anh đá sang một bên như một trái bóng.



“Lão Khương, ông còn đang đợi cái gì!”


Chủy thủ trong tay Hoắc Khương lại không bị giữ lại nữa, lưỡi dao dùng sức đâm vào đùi trái.



Chiều sâu này ít nhất năm centimet.



Màu máu đỏ tươi trong phút chốc nhiễm hồng thảm trên hành lang.




“Ách.



” Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm thảm bị ô uế, hơi hơi nhíu mày: “Đừng quên bảo người xử lý thảm sạch sẽ.





“Thuôc ha tuân mênh.



Thanh âm Hoắc Khương trầm ổn, một tia âm rung cũng không có giống như không biết trên đùi đang bị đau đớn.



.