Sau khi Tần Nguyên bị nhận về Tần gia, chị kế Hàn Khả Tâm liền lan truyền cô là con riêng bên ngoài Tần gia không học vấn không nghề nghiệp, lưu manh khu dân nghèo, là sỉ nhục của thượng tầng danh viện Kinh Thành.
Mẹ kế Hàn Nhàn càng là hai mặt đáng ghê tởm, người trước người sau thanh danh Tần Nguyên hủy sạch sẽ trong mắt quý thái thái, mỗi người chán ghét cô.
Còn có những tiểu nhân sâu mọt ngầm Tần gia.
Sợ cô được ba cùng hai anh trai thương yêu, do đó nhúng chàm cổ phần Tập đoàn Tần Thị nên không tiếc khuynh tẫn toàn lực đả kích cô, ngáng chân, vu oan hãm hại dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Mấy thứ đó Tần Nguyên cũng chưa từng để trong lòng, cô sinh hoạt từ trước đến nay đều luôn tự do không gò bó.
Thứ cô không thèm để ý, hà tất gì phải đi so đo.
Nhưng, cô sai rồi!
Những người đó không chỉ muốn huỷ hoại cô, bọn họ là muốn giết chết cô, muốn mạng cô.
Thậm chí…… Còn muốn mưu sát con cô!
Tần Nguyên như có nút thắt, tay đặt ở bụng nhỏ có chút đau nhức, nhẹ nhàng vuốt ve.
Động tác cô thật cẩn thận, đáy mắt lộ ra chờ mong.
“Phanh!”
Tần Nguyên mới vừa mặc tốt quần áo, cửa phòng bị người dùng lực đá văng, phát ra tiếng vang lớn.
Tần Nguyên đưa lưng về phía cửa phòng, chậm rãi xoay người.
Đôi mắt cô đạm mạc quét về phía cửa, sắc mặt thanh lãnh hiện lên vẻ bình tĩnh, đủ loại thần thái chật vật kiếp trước đã không còn chút nào.
Năm sáu cô gái đứng ở ngoài cửa, người cầm đầu là chị kế Hàn Khả Tâm.
Nhìn đến Tần Nguyên mặc xong quần áo, ánh mắt Hàn Khả Tâm hơi lóe.
Ngay sau đó cô ta nâng cằm lên, lấy tư thái cao cao tại thượng, mặt đầy châm chọc, ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm Tần Nguyên giống như xem một cái rác rưởi.
Thái độ những người khác cũng không nhường một tấc.
“Nha, Tần Nguyên cô đây là lăn lộn với người nào vậy? Người đầy dấu vết, không biết còn tưởng rằng cô là bị cưỡng hiếp đấy!”
Hết thảy đều cùng kiếp trước không sai chút nào.
Ngay cả lời này của Hàn Khả Tâm cũng không sai một chữ.
Tần Nguyên rũ mắt, quần áo mùa hạ không cách nào che đậy toàn thân.
Cô lộ ra dấu vết tím tím xanh xanh mờ ám trên cánh tay trên đùi rõ ràng có thể thấy được.
Dáng vẻ này đích xác như là bị người……
Khóe môi Tần Nguyên hơi nhếch, sắc mặt trở nên cổ quái.
Kiếp trước, cô không chú ý tới, sau khi Hàn Khả Tâm dẫn người vọt vào, cô chỉ lo lắng hoảng loạn giải thích, bị bọn họ nhục nhã, châm chọc, cô liền chạy trối chết.
Ai có thể nghĩ đến Hoắc tam gia thân phận tôn quý nghe đồn thân thể suy yếu thế nhưng hung tàn như thế.
Thật sự là bản sắc nam nhi mà.
Tần Nguyên thong thả ung dung sửa sang lại quần áo.
Cô đứng ở mép giường, trên cao nhìn xuống Hàn Khả Tâm, thần sắc trào phúng giống như xem một vai hề.
Môi đỏ Tần Nguyên khẽ mở, tiếng nói mang theo âm khàn khàn khi xong việc: “Hàn Khả Tâm, bổn tiểu thư cùng bạn trai cuồn cuộn trên giường, cô lại dẫn người tới đây đá cửa phòng tôi, chẳng lẽ không tìm thấy đàn ông nên tịch mịch khó nhịn, gấp không chờ nổi chủ động đưa tới cửa sao?”
Hàn Khả Tâm cũng không phải không kịp chờ đợi, chủ động đưa tới cửa nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện treo đầu dê bán thịt chó.
Cô đánh giá trên dưới Hàn Khả Tâm, tiếc nuối lắc đầu: “Đáng tiếc người như cô muốn dáng người không dáng người, muốn khuôn mặt không mặt mũi, người đàn ông của tôi chướng mắt cô, mau mang theo đám chó săn của cô cút đi!”
“……” Sắc mặt Hàn Khả Tâm đột biến.
“……” Đám người bên người cô ta cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ kinh ngạc, ánh mắt không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Tần Nguyên giống như là ngày đầu tiên biết cô.
Phải biết rằng Tần Nguyên vì dung hợp Tần gia, vì đón ý nói hùa xã giao trong vòng nên từ trước đến nay đều trầm mặc ít lời, cất giấu bản tính phóng đãng ở Tây Thành rất sâu.
Mà Tần Nguyên trước mắt thái độ kiêu ngạo tùy ý, toàn thân vô lại, quanh thân lan tràn khí thế lạnh nhạt cùng hung ác.
Biến hóa như một trời một vực để cho người ta trong lúc nhất thời quá tải tiếp nhận.
Hàn Khả Tâm nhìn chằm chằm Tần Nguyên, dấu vết mờ ám trên làn da, đáy mắt phát ra ra ghen ghét nồng đậm.
.