Cô mỉm cười, đáy mắt phóng xuất ra thân mật nhu hòa, nhìn anh ba trước mắt giống như đang xem đứa ngốc.
Hai anh em thâm tình nhìn nhau lại có người đui mù tiến lên tìm sự tồn tại.
Hàn Nhàn bước về phía trước gương mặt âm trầm, bà lo lắng, nôn nóng đi đến bên người Tần Phong.
Hai mắt trên dưới đánh giá anh, khẩn trương hỏi: “A Phong, con không sao chứ?”
Không đợi Tần Phong mở miệng,
Hàn Nhàn nhíu mày không ủng hộ nhìn về phía Tần Nguyên.
“Nguyên Nguyên, biết con không quá thân cận với chúng ta nhưng A Phong nói như thế nào cũng là anh ba của con, sao con có thể làm nó bị thương, nếu để lão Tần đã biết, không biết phải thất vọng về con bao nhiêu nữa.
”
Ý cười nơi đáy mắt Tần Nguyên hơi thu lại, cô sâu thẳm lẳng lặng nhìn chằm chằm Hàn Nhàn như là muốn xem đáy lòng thấu bà.
Đối diện với ánh mắt thâm thúy hiểu rõ của cô, trong lòng Hàn Nhàn run lên.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tần Nguyên, những thứ âm u trong bà giống như không có chỗ nào che giấu.
Phát hiện ánh mắt Hàn Nhàn tránh né, môi đỏ Tần Nguyên khẽ mở, mang theo chân thật đáng tin kiên quyết: “Hàn Nhàn, ở trong nhà này người không có tư cách dạy dỗ tôi nhất chính là bà, tôi cảm thấy bà có thể câm miệng rồi, không cần vội vàng tìm tồn tại như vậy đâu.
”
Đây là lần đầu tiên Tần Nguyên đối đầu trực diện với Hàn Nhàn.
Dù lúc trước cô cũng không có kiên nhẫn với người phụ nữ này nhưng
cũng nể mặt mũi.
Ánh mắt Hàn Nhàn hiện lên khác thường, lúc này bà rốt cuộc mới tin lời con gái nói, Tần Nguyên thật sự không giống nhau.
Từ khi cô vào cửa, đáy mắt không có che giấu vẻ vô cùng tự ti, cũng không có vẻ vừa xa cách vừa muốn thân cận cảm giác không hài hòa với cái nhà này.
Cô giống như là bước vào lãnh địa chính mình, tư thái tùy ý, nhìn như khiêm tốn mà kỳ thật lại rất kiêu ngạo.
Hàn Nhàn bị chọc tức không nhẹ, trang điểm nhẹ tinh xảo trên khuôn
mặt hơi hơi phiếm hồng, đáy mắt cũng hàm chứa nước mắt.
Bà duỗi tay chỉ vào Tần Nguyên, bi thống nói: “Con, sao con có thề nói vậy với dì.
”
Cứ việc là người đã 50 tuổi, giờ phút này lại làm ra biểu tình này, cũng là bộ dáng nhu nhược đáng thương, làm người nhìn thấy còn tưởng rằng Tần Nguyên khi dễ bà quá mức.
Tần Phong không thể nhìn em gái bị người khác khi dễ như thế.
Anh nhíu mày nhìn Hàn Nhàn, ngữ khí không vui: “Dì Hàn, tôi đùa giỡn với Nguyên Nguyên, dì phải chuyện bé xé ra to vậy sao?”
Hàn Nhàn biết Tần Phong vẫn luôn là cái hộ muội cuồng ma, mặc kệ Tần Nguyên làm chuyện quá mức cỡ nào, ba cha con Tần gia đều không bao dung cô ta vô tận.
Bà tốt bụng suy nghĩ cho tên tiểu tử thúi này, đổi lấy bị người chống đối, tuy rằng bà cũng có tư tâm nhưng đáy lòng vẫn không thoải mái.
Đáy mắt Hàn Nhàn hàm chứa nước mắt, cuối cùng rơi xuống.
.