Tuy rằng ông Tống không nhìn được sát khí nhưng ông rõ ràng nhìn thấy ngọc trụy ở trong tay Tần Nguyên, trở nên óng ánh sáng long lanh một chút xíu.
Lúc trước ngọc ở trong tay ông giống như là bị phủ một lớp đen, ngọc phẩm thuộc trung đẳng mà chất ngọc trước mắt nó đã thành thượng phẩm, giá trị hơn hẳn bình thường.
Tần Nguyên đứng lên, ngón cái nhẹ nhàng sờ soạng ngọc trong tay một chút.
Ngay sau đó, cô để ngọc lên bàn.
“Được rồi.
”
Giọng điệu bình tĩnh, đạm mạc.
Dứt lời, xoay người rời đi.
“Cô gái xin dừng bước!”
Ông Tống cầm ngọc trên bàn bước nhanh đuổi theo.
Tần Nguyên quay đầu lại, đáy mắt hiện lên vẻ nghi hoặc làm như đang hỏi ông còn có việc.
Ông Tống ôm quyền, ngữ khí vội vàng: “Tôi họ Tống, ở cầu vượt Thông Sát này bày quán nhiều năm, được xưng Tống Bán Tiên, không biết cô có thể lưu lại số điện thoại hay không?”
Hiện tại ông còn không rõ ràng lắm thực lực chân thật của Tần Nguyên nhưng cảnh tượng đối phương vừa mới ra tay đã để lại dấu vết thật sâu trong đáy lòng ông.
Nhiều năm như vậy, ông không phải chưa từng gặp qua cao nhân nhưng mà là chưa bao giờ thấy có người có thể nhìn được sát khí.
Trực giác ông Tống mách bảo phải bắt được cơ hội này, nếu bỏ lỡ, ông sẽ tiếc nuối đến hết đời.
Tần Nguyên nhẹ nhàng nhíu mày, hai mắt đánh giá cầu vượt Thông Sát, không biết nhớ tới cái gì, thần sắc trên mặt cô hơi hòa hoãn.
Cô cười đọc số điện thoại, chắc canh nói: “Chúng ta thực mau sẽ gặp lại.
”
……
Kinh Thành, học viện Thịnh Thế.
Đầu tháng sáu, sáng sớm ở đại học vẫn như cũ.
Bọn học sinh kết bạn mà đi, bước chân chậm rãi ở vườn trường, bọn họ có thể là đi đến lớp học cũng có thể là đi ăn sáng.
Tần Nguyên đứng ở vườn trường đã lâu, dung nhan tinh xảo biểu tình hờ hững, đáy mắt lại hoảng hốt.
Kiếp trước kiếp này, trải qua cả trăm năm, cô lại lần nữa trở lại nơi này.
Học viện Thịnh Thế, là học viện hàng đầu Kinh Thành thậm chí là cả nước, phần lớn học sinh ở đây đều có tiền có thế, thân phận bối cảnh không đơn giản.
Mà Tần Nguyên, chính là dựa vào Tần gia đưa tiền có được cơ hội học tại học viện hàng đầu nước.
Kiếp trước, cô học ở học viện Thịnh Thế mới được có nửa năm đã bị mẹ con Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm làm cho thanh danh hỗn độn, tanh tưởi truyền xa, không thể không bị thôi học.
“Nha, nhìn xem đây là ai này, sáng sớm tinh mơ mình không nhìn lầm người đó chứ?”
Phía sau truyền đến tiếng cười thanh thúy, trong giọng nói có ẩn ý phía sau cùng với sự thân mật khó có thể phát hiện.
Tần Nguyên quay đầu liền thấy cách đó không xa có ba nữ sinh đang đứng.
“Thật đúng là em rồi, Tần Nguyên.
”
Người nói chính là nữ sinh đứng ở giữa, mái tóc quăn gợn sóng màu đỏ rượu, ăn mặc gợi cảm, toàn thân toát ra vẻ quyến rũ.
“Hai người đi trước đi, lát nữa mình sẽ gọi.
” Nữ sinh tóc đỏ rượu phất tay vưới hai người bên cạnh.
“Lát nữa gặp.
”
Hai nữ sinh cười rời đi.
Tần Nguyên nhìn chằm chằm nữ sinh tóc đỏ rượu, khuôn mặt trang nghiêm, đáy mắt hiện ra kinh dị, một đôi lông mày chăm chú nhíu lại.
“Tần Nguyên, ánh mắt này của em là thế nào vậy?” Nữ sinh tóc đỏ rượu đi tới chỗ Tần Nguyên, sắc mặt hơi hiện không vui: “Mới mấy ngày không gặp liền coi như không quen biết chị sao?”
“Lăng học tỷ.
” Tần Nguyên thả lỏng lông mày, cười chào hỏi.
Sao có thể không quen biết.
Đây là cô gái duy nhất ở trong giới đầy quyền quý này khiến cô có thiện cảm ở kiếp trước.
Lăng Hiểu Huyên người của Lăng gia một trong sáu đại thế gia.
Lăng Hiểu Huyên đi đến trước mặt Tần Nguyên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, vô cùng quen thuộc mà ôm bả vai cô.
Thấy đáy mắt Tần Nguyên phiếm màu xanh lá, giọng nói của cô lo lắng: “Sao lại thế này, nhìn mặt nhỏ này của em đi, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
Tần Nguyên chậm rãi rũ mắt, che giấu đáy mắt không được tự nhiên.
Trước khi tới trường học, cô đã đổi một bộ quần áo, áo cao cổ vàng nhạt, quần thường màu trắng, những dấu vết tối hôm qua được che lấp hoàn toàn.
.