Mộc Dung Chi nước mắt lưng tròng, tức giận hét lên: "Tần Thiên Lâm, anh muốn gì thì cứ đối phó với tôi. Chỉ biết giết người vô tội thì có gì hay ho?"
"Những người vô tội?"
Tần Thiên Lâm cười lạnh một tiếng: "Người vô tội mà muốn giết tôi, vậy còn được xem là người vô tội hay không?"
Vừa nói, Tần Thiên Lâm vừa vẫy tay, Kiếm sĩ Thiết Ưng ở phía sau anh ta lập tức chĩa nòng đại bác vào những người của trại Thanh Mộc ở phía sau Mộc Dung Chi.
"Đám người trong trại của cô, hình như không biết yên phận cho lắm... Cô Mộc, tôi thật không thể yên tâm được, còn cô nghĩ thế nào?"
Mộc Dung Chi nghiến răng, liếc nhìn lại.
Tất cả mọi người ở trại Thanh Mộc đều đang rất kích động, nghiến răng nghiến lợi, hận chưa thể lập tức xông lên, liều mạng chiến đấu với Tần Thiên Lâm.
“Anh muốn làm gì?” Mộc Dung Chi hỏi.
“Khụ khụ."
Tần Thiên Lâm đứng dậy lắc đầu: "Một đám người cứ đứng đó nhìn tôi chằm chằm như vậy làm tôi thật khó mà ngồi yên được! Cô Mộc, cô nghĩ tôi nên giết họ hay là thả họ đi?”
"Thiểu chủ..."
Mọi người ở trại Thanh Mộc ai nấy đều lộ vẻ bị thương.
Mộc Dung Chi nghiến răng cố kéo miệng thành một nụ cười: "Mọi người đừng quá buồn như vậy, nếu tôi không thể trở về... xin mọi người hãy chăm sóc cho mẹ tôi."
Vừa nói, Mộc Dung Chi vừa ra hiệu cho một trưởng lão tiến lên và đưa cho cô ấy quả bồ đề giấu trong túi. Dặn dò xong thì Mộc Dung Chi quay lại.
Mộc Dung Chi nói với đám thuộc hạ Tần Phiệt: "Đi đi, bọn họ sẽ không đối phó với... thiểu chủ của các người nữa đâu!"
Hai chữ thiếu chủ, cô ấy vừa nói vừa nghiến chặt răng.