Lâm Yến Vân thấy được một người đàn ông cao lớn vạm vỡ.
Chỉ tiếc… Trên khuôn mặt của anh, còn đeo một chiếc mặt nạ màu vàng kim, làm cho người ta không thể nhìn thấy rõ dáng vẻ, chỉ lộ ra hai con mắt.
Có điều, trong mắt lộ ra ánh sáng, như một con sói đang quan sát con mồi.
Cho dù đứng ở khoảng cách nhất định, cũng khiến cho Lâm Yến Vân cảm nhận được khí thế không gì sánh kịp.
Tần Vũ Phong còn không muốn sớm như vậy, đã bại lộ thân phận của mình, cho nên đã đeo mặt nạ lên.
Anh cao ngạo nhìn xuống quan sát Lâm Yến Vân.
Không thể không thừa nhận…
Lâm Yến Vân đúng thật là một người có nhan sắc xinh đẹp, đặc biệt nhất là sau khi cô ta trang điểm chăm chút bản thân, cô ta càng thêm rực rỡ.
“Cô vừa mới nói, muốn lấy thân báo đáp?”
Tần Vũ Phong mở miệng hỏi, trong giọng nói không nghe ra bất kỳ sự thay đổi nào.
“Chủ tịch, tôi tình nguyện trở thành người của anh!”
Lâm Yến Vân chủ động nhích lại gần, vươn ngón tay ngọc ngà thon dài ra, muốn ôm lấy cánh tay Tần Vũ Phong.
Kết hôn ba năm, cô ta và Tần Vũ Phong vẫn luôn phân giường ngủ, bình thường giả bộ đơn thuần trong sáng, ngay cả tay cũng không cho chạm vào.
Không nghĩ tới bây giờ, vẫn còn có một mặt tích cực chủ động như vậy.
“Đừng động vào tôi!”
Ngay sau đó, Tân Vũ Phong thô bạo đẩy cô ta ra.
“Ai da!”
Lâm Yến Vân hét lên một tiếng, ngã nhào trên mặt đất, đầu gối trầy xước, đôi mắt đỏ ngầu vì đau, một dáng vẻ trông vô cùng tội nghiệp.
“Cô đi đi, tôi không có hứng thú với côi”
Giọng nói của Tần Vũ Phong lạnh băng đến cực điểm.
“Cái gì?!”
Lâm Yến Vân ngây ngẩn cả người, mất đi sự tự tin với nhan sắc của chính mình..
Cô ta lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta bị đàn ông từ chối!
Nếu như là tình huống khác, cô ta sẽ trực tiếp quay đầu rời đi, nhưng hiện tại vận mệnh của nhà họ Lâm, hoàn toàn nằm trong tay chủ tịch của tập đoàn Phong Vân.
- ------------------