Hoa Vũ Chiến Thần

Chương 736




Tần Vũ Phong đau đớn hét lên một tiếng, mắt thấy các tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách bước lên đón Thanh Long và Huyền Vũ mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

“Doanh trại Thần Sách nghe rõ, nếu lại có người tự tiện xuất kích, dựa theo lỗi cãi lời quân lệnh mà xử lý!”.

Lần này, cứ cho là các tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách có cực kì phẫn nộ, chuẩn bị xông lên, giống với Thanh Long Huyền Vũ hai người họ, có ý muốn tìm Triệu Thiên Lãng mà liều mạng cũng bị dập tắt.

Từng đôi mắt dữ dằn, rưng rưng nhìn Tần Vũ Phong.

“Đại nhân, để cho chúng tôi xông lên đi!”

Tần Vũ Phong cắn chặt răng, trái tim cứng rắn, cứ thế mà từ chối.

Không!

Bây giờ xông lên, Doanh trại Thần Sách một tia hy vọng sống cũng không có.

Ngộ nhỡ thực sự có kỳ tích xuất hiện, bản thân mình nắm được điểm yếu của Triệu Thiên Lãng, sẽ thắng trong cuộc quyết đấu.

Có lẽ, còn có cơ hội...

Tần Vũ Phong quay đầu, giận dữ mà hét lên với Triệu Thiên Lãng: “Triệu Thiên Lãng! Anh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, anh ra tay với tướng sĩ của Đại Hạ khi họ đang đầu rơi máu chảy, đây được gọi là anh hùng hảo hán sao?”

Triệu Thiên Lãng đối với sự giận dữ trách mắng lại hình như không nghe thấy. của Tần Vũ Phong

Hiện tại trong đầu anh ta, đều là ý nghĩ muốn đánh bại Tần Vũ Phong.

Mà Tần Vũ Phong hiện giờ, căn bản không phải là đối thủ của anh ta.

Cả người của Triệu Thiên Lãng, đều đắm chìm trong khoái trá của sự báo thù.

"Ha ha!"

Triệu Thiên Lãng cười một cách ngông cuồng nói: “Tần Vũ Phong ơi là Tần Vũ Phong, thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý này chính là anh dạy cho tôi đó!”

“Sao nào, không phải chính anh cũng đã quên rồi chứ?”

“Mặc kệ anh có nói như thế nào, hôm nay, tôi sẽ làm vua, còn anh làm giặc!”

“Chờ đến lúc anh chết, tôi chính là người đứng đầu mới của cả trăm quân! Tứ hoàng tử đã nhận lời với tôi, đợi khi tôi giúp anh ta lên được đại vị, sẽ phong tôi làm Nhất tự Tịnh Kiên Vương!”

Triệu Thiên Lãng rõ ràng đang đắm chìm trong sự tưởng tượng tốt đẹp của chính mình.

Quyền thế, tiền tài đều bị ôm vào trong lòng.

Tần Vũ Phong lại hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Triệu Thiên Lãng, chặn lại ảo tưởng tốt đẹp của anh ta.

“Anh cho rằng, Tứ hoàng tử thật sự sẽ phong cậu làm vương?”

“Đạo lí được cá quên nơm này, chẳng lẽ anh không hiểu sao? Hôm nay Tứ hoàng tử để cậu diệt trừ tôi, ngày mai, anh chính là tôi thứ hai!”

“Triệu Thiên Lãng, anh quá ngây thơ rồi!”

Không biết là Triệu Thiên Lãng bị những lời này chọc giận, hay là bởi vì bị Tần Vũ Phong phú nhận Triệu Thiên Lãng, một tương lai tốt đẹp mà do mình vẽ ra.

Tóm lại, Triệu Thiên Lãng nghe xong những lời nói này của Tần Vũ Phong, đứng đó mà không kìm nén được sự tức giận, mặt cả đỏ lên!

Thanh trường đao cầm trong tay chỉ thẳng vào Tần Vũ Phong: “Tần Vũ Phong, sao vậy, anh là ghen ghét khi tôi nhận được sự coi trọng của Tứ hoàng tử à, đứng đó mà châm ngòi cho mối quan hệ của tôi với Tứ hoàng tử?”.

Anh ta đột nhiên lại lần nữa phi thẳng đến chỗ Tần Vũ Phong, nhấc chân lên dùng sức, sau đó hung hăng đá một chân vào người Tần Vũ Phong!

Tần Vũ Phong đau đớn rên lên một tiếng, nhưng không có phát ra âm thanh, cơ thể bay thẳng về phía đội ngũ Doanh trại Thần Sách đang đứng ở phía sau!

Các tướng sĩ của Doanh trại Thần Sách đỡ Tần Vũ Phong đang trong trại thái co mình giống một con tôm.

Tần Vũ Phong cau mày, anh cảm nhận được xương sườn của mình bị gãy hai cái!

Bản thân anh bây giờ, cả một cú đá của Triệu Thiên Lãng đã không chịu nổi rồi sao...

Trong lòng Tần Vũ Phong, nửa là bị ai, nửa là lòng lạnh như băng.

“Triệu Thiên Lãng tên khốn nạn này, khinh người đến mức này, thật sự đáng giận..”

Thanh Long cúi đầu, tóc mái che khuất vẻ mặt của anh ta, cả người anh ta chìm trong bóng tối, sắc mặt âm u không rõ.

Chỉ có gân trên cổ nổi lên, còn có đôi tay nắm chặt thành quyền, thấy rõ được sự phẫn nộ của anh ta.

“Huyền Vũ!”

Thanh Long gọi Huyền Vũ một tiếng: “Lần này, tôi không thể nghe theo lời anh rồi. Đại nhân, lát nữa anh hãy dựa theo tội cãi lời quân lệnh, dùng quân pháp mà xử lí tôi đi...”

“Kết trận, ngọc nát!”